Giang Tri Hỏa rũ mắt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Mộ.
Nhan Mộ tuy vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, lại gắt gao cắn khóe môi.
Miệng chê mà thân thể thành thật!!
Giang Tri Hỏa lập tức bắt lấy cổ tay Nhan Mộ, cất tiếng cười to.
Bình thường đụng vào có thể ức chế động nhiệt, chỉ là không thể buông ra.
"Ha ha ha ha ha ha!" Anh cười đến bả vai run run, "cậu giờ như vậy, trước đó còn cười tôi!"
Nhan Mộ bĩu môi, "Chậc" một tiếng.
Hung hăng cười nhạo một trận, đem thù trước đó trả lại, Giang Tri Hỏa lại phiền muộn lên.
Việc này, trốn không thoát.
Giang Tri Hỏa thật sâu hít một hơi, giây lát biến tuyệt vọng, nói: "Tôi tiếp tục......"
Nhan Mộ nâng lên một bàn tay, ngăn trở mặt.
Giang Tri Hỏa buông ra tay, cảm giác nóng lên một lần nữa dâng lên, đau đớn dọc theo mỗi cái lỗ chân lông tràn ra, từ trong ra ngoài, phảng phất giống như dao nhỏ đang liều mạng ở trong cơ thể tùy ý quấy động.
Giang Tri Hỏa nhịn đến mức mờ mịt choáng váng, mới có dũng khí nâng lên tay, đặt ở trên đó.
Cả người Nhan Mộ run lên.
Nhưng vào lúc này, di động bị ném ở một bên bỗng nhiên vang lên.
1
Giang Tri Hỏa tạm dừng cử động, có chút mờ mịt chuyển hướng tiếng chuông truyền đến.
Nhan Mộ: "......"
Hai lần!
Loại chuyện này bị gián đoạn hai lần!
Nhan Mộ trực tiếp kéo qua cổ Giang Tri Hỏa, kéo anh sau đó ở trên môi mút mút, đưa điện thoại di động ném cho anh: "điện thoại cậu."
Giang Tri Hỏa từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-truoc-mat-tinh-dich-a-bien-o-sau-toi-mang-thai/2318687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.