Sóc nhỏ lông xù trên ngực Ô Mộc nhảy lên, như một trái tim ấm áp hoạt bát.
Rốt cuộc Tống Hứa đã khôi phục công năng nói chuyện bình thường, líu ríu không ngừng.
"Ô Mộc, vì sao lúc trước ngươi không biến về hình thái bán thú nhân được.
Là vì ngủ đông quá lâu nên quên mất cách biến về hả?"
"Mùa đông nào ngươi cũng bị như vậy hả?"
"Ngươi có nhớ lý do vì sao chúng ta rời khỏi nhà không? Không sai, chính là du lịch.
Lúc trước ta có hỏi nhưng ngươi không thể trả lời ta, ngươi có ý kiến gì về mục đích du lịch của chúng ta không?"
"Đúng rồi ngươi có nhớ lúc ngươi ngủ đông có một thú nhân lão hổ tới nhà chúng ta không? Tên là Uy Sơn.
Sợi dây chuyền răng nanh hắn đưa còn đang nằm trong túi da thú đây này."
"Đã mấy tháng rồi ngươi không được ăn một bữa trọn vẹn, có phải đói lắm không? Có phải là vì không còn sức lực nên lần lột xác này mới gian nan như vậy?"
"Bây giờ ngươi biến về hình dạng này rồi có giữ được lâu không?"
"Mưa xong cái hang đá ngươi chọn biến thành động bùn rồi.
Ngươi định dọn tới đây ở luôn hay ở vài ngày rồi thôi.
Ngươi nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi đi?"
"Hửm, sao lại không nói?"
Nàng nói quá nhanh, một chiếc rắn bự nửa câm điếc không thể theo kịp để chen mồm vào được.
Đợi đến khi Tống Hứa nghi hoặc dừng lại, Ô Mộc mới bắt đầu trả lời vấn đề thứ nhất:
"Không...!biết."
"...!không biết."
"Biết."
"...!không...!biết."
Nghe hắn trả lời như tập đánh vần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-vien-co-nuoi-dai-xa/2589326/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.