Tang lễ của Trương Gia Khải được cử hành ở nhà tang lễ lớn nhất Chiết Châu, người đến đưa tiễn không nhiều, chỉ có một số người bạn trong đội xe mà thôi.
Lúc Trịnh Phong và mấy người Chu Thụ đến thì đã là sáng hôm sau, bọn họ đều đã một đêm không ngủ.
Chu Thụ giúp Dương Kế Trầm xử lý các việc liên quan trong tang lễ.
Chu Thụ nói: “Anh, có phải chúng ta kết thúc rồi không?”
Dương Kế Trầm: “Không.”
“Gia Khải ra đi đột ngột, Chi Hạ ngồi tù, chỉ còn thừa lại ba người chúng ta, như vậy chính là kết thúc rồi.”
Tất thảy đều thay đổi, ý nghĩa cũng thay đổi, trở nên không còn gì nữa.
Dương Kế Trầm đưa tay bóp mi tâm, anh nói bằng giọng trầm thấp đầy mỏi mệt: “Đừng nói nữa.”
Chu Thụ hít mũi một cái: “Gia Khải được vào đội tuyển quốc gia, em và Hạ Quần vui biết mấy, thậm chí còn mừng hơn lúc anh được vào. Cậu ấy rất liều lĩnh, năng lực cũng đủ. Ngày ấy cậu ấy gọi điện tới nói được thẻ xanh của Isle Of Man TT, khi ấy em và Chu Thụ còn đốt pháo chúc mừng. Anh biết không, đó là cuộc thi nhiều người Trung Quốc mơ cũng không được. Nhưng bây giờ em thà rằng cậu ấy không đi thi. Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi… Em đã không đếm được nữa. Anh nói xem, cậu ấy sống tốt như thế, sống tốt như thế mà sao lại chết?”
Anh ấy không phải đi rồi, mà là chết rồi.
Dương Kế Trầm và Chu Thụ đứng bên ngoài nhà tang lễ, nắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-vuong-thuy-tinh/271378/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.