Tân Hải Dật khóc vô cùng thảm thương, đến mức khàn cả giọng.
Nhóc vừa tuyệt vọng lại u sầu, cả người run bần bật, hối hận đến nỗi muốn nhảy lầu.
Chuyên gia đã nói rằng anh nhóc có hy vọng tỉnh lại, nhóc chỉ cần chờ là được rồi, cần gì cứ phải làm chuyện thừa thãi chứ!
Giờ anh nhóc trở thành thằng ngốc rồi, nhóc phải giải thích thế nào với người nhà đây!
Tuy phòng bệnh là một căn hộ nhỏ đơn giản, nhưng hiệu quả cách âm chỉ ở mức trung bình.
Tiếng khóc thảm thương truyền ra ngoài, người đi ngang qua lũ lượt ngoảnh đầu, đoán là có người thân qua đời, lập tức cảm thấy xót thương.
Bấy giờ, ba mẹ của Tân Lạc cũng vừa bước ra khỏi thang máy.
Họ biết hôm nay các chuyên gia sẽ ở trong bệnh viện, muốn trò chuyện với người ta nhiều hơn, bèn tan làm sớm.
Bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh này, có điều âm thanh quá chói tai, căn bản không phân biệt được là ai.
Kết quả khi đến gần, bọn họ phát hiện âm thanh đó truyền ra từ trong phòng bệnh của con trai mình, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Hai người bước đi loạng choạng, suýt chút nữa đã sõng soài.
Bọn họ liền vội vã chạy đến đẩy cửa, xông vào phòng ngủ, thấy Tân Hải Dật đứng trước giường khóc sướt mướt, mà con trai bọn họ thì nằm ở trên giường cau mày nhắm chặt mắt, trên mí mắt còn dán một mảnh băng keo trong.
Tân Khải Ngạn sải bước tiến lên: "Sao vậy?"
Tân Hải Dật nhìn bọn họ, khóc đến mức bập bẹ như tiếng gà gáy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-co-dau-trung-co-chu/2673744/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.