Bầu không khí trong hoa viên vốn có chút nặng nề.
Cũng nhờ phước người nào đó ban cho mà chẳng có nổi một cảnh chuyển tiếp nào ở giữa, trực tiếp biến thành gà bay chó sủa.
Thời Minh Chu cảm thấy như này cũng tốt, tránh bọn Nồi Gang lại phải cẩn thận dè dặt mà vắt hết óc an ủi anh.
Anh nhìn bóng người cứ đu đưa trước mắt, nói: "Dừng lại."
Đây là một trong những mệnh lệnh thành chủ có thể dùng trong phạm vi cung điện.
Hai thủ vệ nghe thế liền dừng lại, hành lễ với anh.
Thời Minh Chu nói: "Ra ngoài."
Thủ vệ "Rõ" một tiếng, không để ý tới tên vô lại nào đó nữa, rời khỏi đây.
Tân Lạc "Uầy" một tiếng trong lòng.
Chẳng trách người chơi của game này lại muốn làm thành chủ, có thể chỉ huy cả NPC, thật sự rất sướng đó.
Cậu vui vẻ đi đến đứng cạnh Chu Minh, bắt đầu đánh giá hoa viên nhỏ mà cậu đã từng mường tượng trong đầu nhưng mãi đến giờ mới có thể nhìn thấy này.
Cỏ cây trong vườn vẫn đồng nhất với phong cách tổng thể của thành Thương U, tất cả đều mang màu xanh đậm tối tăm.
Nhưng tổ hợp hoa lại mang màu xanh nhạt, tím nhạt và vàng sẫm, phối hợp vừa phải, hiển nhiên thẩm mỹ của tổ mỹ thuật rất có gu.
Cậu hài lòng nhận xét: "Nơi này cũng đẹp ra phết."
Mí mắt của Nồi Gang Hầm Thịt giật liên hồi.
Người anh em của anh ta vừa ổn định lại cảm xúc, tuyệt đối không thể bị hạ độc thủ được nữa.
Anh ta nói: "Không phải cậu tìm A Dao sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-co-dau-trung-co-chu/2673751/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.