Ánh mắt của Giang Dư lạnh như được tôi qua băng, nếu tin thứ chuyện ma quỷ này, thì cậu đã sống uổng phí bao nhiêu năm nay.
Thời Giáng Đình cụp mắt xuống, trong cổ họng bật ra tiếng cười. Tiếng cười đó bao bọc sự mờ ám không nói rõ thành lời, khiến sau gáy Giang Dư nổi lên một trận rùng mình.
“Rời đi quá lâu, anh sẽ nhớ em đến phát điên.”
Giọng anh nhẹ nhàng đến gần như ngọt ngào, “Cho nên… anh phải để lại cho em một dấu ấn. Như vậy em cũng sẽ nhớ anh, hơn nữa——” Đầu ngón tay hư ảo lướt qua cổ Giang Dư, “Những thứ khác cũng không dám nhòm ngó em nữa.”
“Dấu ấn?”
Giang Dư kinh ngạc, tên điên này coi cậu là cái gì? Thú cưng được nuôi nhốt?
“Cạch” một tiếng, cửa xe đột nhiên trượt mở.
Một luồng sương đen như vật sống quấn lên bắp chân cậu, rõ ràng không có thực thể, nhưng vẫn khiến Giang Dư dựng hết cả lông tơ. Cậu vừa mới tự an ủi trong lòng rằng đối phương không chạm vào được——
“A!!”
Giây tiếp theo, giữa lúc trời đất quay cuồng, cả người cậu bị kéo mạnh ra khỏi xe.
Những ngón tay vô ích cào cấu vào mép cửa xe, nhưng giữa tiếng r*n r* của kim loại bị bẻ cong——
Cả người lẫn cửa xe đều bị kéo vào sâu trong rừng rậm.
Xe: Con mẹ nó! (Nguyên văn: Cho tôi ăn đậu phộng đi!)
Lúc lưng va mạnh vào thân cây, Giang Dư đau đến tối sầm cả mắt.
Đợi cậu hoàn hồn, phát hiện mình đã bị sương đen đóng chặt trên cây—— hai chân lơ lửng, cổ tay bị một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-cot-phong-trien-tuyet-the-nhat-can-thong-a/2900733/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.