🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Răng hàm sau của Thời Giáng Đình nghiến chặt kêu ken két, cả con người dường như đang bên bờ vực giới hạn. Anh một tay siết chặt eo Giang Dư, giữ chặt cậu, gân xanh trên cánh tay nổi lên, đường nét cơ bắp dưới ánh trăng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề, phảng phất như muốn nghiền nát những phiến đá xanh bên bờ.

Nước sông lạnh buốt không ngừng vỗ vào, nhưng cứ như xuyên qua ảo ảnh mà trực tiếp đi qua cơ thể anh, ngay cả một tia hơi nước cũng không thể vương lên vạt áo Giang Dư.

Sự im lặng lan ra giữa hai người, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ vang vọng trong đêm tối.

Cuối cùng, Thời Giáng Đình dừng bước, nhắm mắt: “Thôi kệ.”

Hai chữ này thoáng chốc làm xáo trộn trái tim vốn đã bình ổn trở lại của Giang Dư. Cậu theo phản xạ siết chặt vòng tay. Không hiểu “thôi kệ” có nghĩa là gì?

Là từ bỏ việc thú nhận, hay là…

“A Dư.” Giọng Thời Giáng Đình khàn đặc đến không ra hình thù, “Em thật sự muốn nghe anh đích thân nói ra tất cả sao?”

“Muốn.” Giang Dư đáp không chút do dự.

Thời Giáng Đình nhìn sâu vào đáy mắt cậu, trong mắt cuộn trào những cảm xúc khó có thể diễn tả: “Những chuyện đó… quá bẩn thỉu. Em có thể, sẽ không nghe nổi đâu.”

Giang Dư yên lặng đối diện với anh: “Muốn tôi nhảy thêm một lần nữa không?” Cậu nhếch khóe môi, “Anh con mẹ nó vừa nãy đã hứa với tôi đấy.”

“…Được.” Thời Giáng Đình đột nhiên nghiêng đầu cười một tiếng, ý cười đó còn chưa đến đáy mắt đã tan biến không dấu vết. Trong mắt anh cuộn trào dòng chảy ngầm, phảng phất như đang xé rách lớp ngụy trang cuối cùng.

Trán khẽ chạm vào trán Giang Dư, giọng nói thấp đến gần như không nghe thấy: “Ngủ đi… đợi em tỉnh dậy, sẽ biết tất cả.”

Câu nói này như một câu thần chú. Giang Dư cảm thấy một luồng sức mạnh âm lãnh xâm nhập vào đầu óc, ý thức bắt đầu trở nên mê man. Mí mắt ngày càng nặng, khuôn mặt của Thời Giáng Đình trong tầm nhìn dần dần mơ hồ.

Nhưng tay cậu vẫn siết chặt lấy vạt áo đối phương, không chịu buông ra.

“Anh chờ…” giọng Thời Giáng Đình phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa, “Chờ em xem xong tất cả… rồi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”

“Chán ghét… sợ hãi…”

Trong ý thức cuối cùng, cậu nghe thấy một tiếng thở dài:

“A Dư, thực ra anh vẫn luôn… nhìn em lớn lên.”

“Nhưng em chưa bao giờ phát hiện ra anh.”

“Rắc——”

Âm thanh thế giới đột ngột vỡ tan nghe rõ mồn một.

Cảnh vật xung quanh như tấm gương bị đập vỡ, những vết nứt nhanh chóng lan rộng.

Giang Dư cảm thấy mình đang rơi vào vực thẳm vô tận, ánh sáng xung quanh từng chút từng chút một bị bóng tối nuốt chửng.

Rơi xuống.

Không ngừng rơi xuống.

Phảng phất như muốn rơi mãi cho đến tận đáy địa ngục.

Không biết sẽ đi về đâu…

“Ầm——”

Cảm giác rung động dữ dội bỗng ập đến, Giang Dư đột ngột mở mắt.

Thế giới trước mắt đã mất đi tất cả màu sắc, chỉ còn lại màu đen trắng đơn điệu. Cậu cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng lại phát hiện mình bị nhốt trong một góc nhìn kỳ lạ—— cậu đang thông qua đôi mắt của một người khác để nhìn thế giới.

Mà người này…

Là Thời Giáng Đình mới 13 tuổi.

Thế giới trong mắt Thời Giáng Đình vĩnh viễn ngưng đọng lại trong gam màu xám trắng, áp bức, tĩnh lặng chết chóc.

Hơi ẩm của tầng hầm thấm vào từng tấc da thịt, tiếng xích sắt va chạm hòa cùng tiếng nức nở nối tiếp nhau. Đế giày của Thời Giáng Đình nghiền lên sống lưng của một cậu bé, xích sắt trong đốt ngón tay anh căng thành đường cong của cái chết.

Khi cảm nhận được sự giãy giụa rung động dưới thân, anh không chút do dự mà giẫm chân lên cái đầu kia, xích sắt phát ra tiếng siết chặt đến ê cả răng.

“Bây giờ có thể yên tĩnh chưa?”

“Buông… tay… súc sinh…” Từ cổ họng bị siết đến tím bầm của người này nặn ra từng hơi mộy, đôi chân đang đạp loạn xạ trên đất vạch ra những vết tích lộn xộn.

Ánh mắt nhìn xuống của Thời Giáng Đình như đang nhìn vật chết, xích sắt lún sâu vào da thịt.

“Ngoan… tôi ngoan… anh Đình cầu xin cậu…”

Xích sắt đột ngột buông lỏng phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.

Đối phương co ro ho sặc sụa dữ dội, nước bọt hòa cùng tơ máu nhỏ giọt trên nền đất bẩn thỉu.

Động tác vỗ tay của Thời Giáng Đình như đang phủi đi bụi bặm. Chiếc áo hoodie màu đen bọc lấy cơ thể mỏng manh của thiếu niên, băng gạc rỉ máu sau gáy dưới ánh đèn trắng sáng đặc biệt chói mắt—— đó là “món quà” mà cậu bé có vẻ ngoài giống Giang Dư đã để lại 10 ngày trước bằng một viên gạch.

Bây giờ những kẻ bỏ trốn đó đều đã bị người lớn lôi về, bán đi, còn anh cũng đã phải trả giá cho sự “bất cẩn” của mình.

Trong lồng đã sớm được thay một lô mồi mới.

Tất cả đồng tử trong bóng tối đều co rút thành những mũi kim của sự sợ hãi, sợ hãi nhìn Thời Giáng Đình, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.

Màn thị uy vừa rồi đủ hiệu quả: cậu bé cố gắng trốn chạy la hét đã bị Thời Giáng Đình đích thân bắt giữ, lúc này đang ôm cổ nôn khan, không còn giãy giụa nữa.

Người đi đầu đã bị giải quyết, vậy thì những người khác, đều sẽ ngoan ngoãn.

Thời Giáng Đình 13 tuổi đã có ánh mắt của một đao phủ. Lúc anh đi đi lại lại, xích sắt trong lòng bàn tay kêu leng keng, giọng nói trầm đến mức có thể đè nát hy vọng: “Tiết kiệm chút sức lực đi. Các người bây giờ chẳng qua chỉ là cá trên thớt, chỉ có thể chờ đợi mặc người ta xẻ thịt.”

Một cậu bé mắt sưng húp vì khóc đột nhiên lao về phía hàng rào, ánh mắt của Thời Giáng Đình lập tức cắn chặt lấy cổ họng cậu ta. “Cầu xin tha thứ chỉ khiến cho người mua thêm hưng phấn thôi.”

Anh nghiêng đầu để lộ biểu cảm gần như là cười, “Đúng rồi, các người cũng đừng cầu xin tôi, tôi thấy phiền lắm.”

“Chúng ta không phải anh em sao!” Hàng rào sắt bị đâm vào kêu leng keng, một người sợ hãi nói: “Cậu… cậu quên rồi à? Chúng ta không phải… là bạn sao?”

Bạn à…

Sao anh có thể có bạn được.

Lúc Thời Giáng Đình quay người, mép băng gạc sau đầu thấm ra màu máu tươi.

Những người “bạn” ngây thơ đến ngu ngốc này sẽ không bao giờ hiểu được, khi họ còn đang chia sẻ thời thơ ấu, tội ác đã sớm ghi giá của mỗi người vào trong sổ sách.

Mãi cho đến khi bị Thời Giáng Đình đích thân phá vỡ, họ mới hiểu được hoàn cảnh của mình đáng thương đến nhường nào.

Tiếng khóc gào và chửi rủa trong tai kết thành mạng nhện. Đốt ngón tay siết chặt xích sắt của thiếu niên trắng bệch, phảng phất như đang siết lấy chút nhân tính cuối cùng của mình.

Trong thế giới ăn thịt người này, người mềm lòng sẽ là người đầu tiên biến thành xương vụn.

“Mày sẽ không được chết yên!!!”

Tiếng nguyền rủa vang vọng bên tai, Thời Giáng Đình cười—— lời nguyền như vậy, anh đã nghe quá nhiều.

Nhưng anh bây giờ vẫn sống tốt.

Nguyền rủa không thể tin được.

Không bao lâu sau, hành lang truyền đến tiếng cọt kẹt mục nát. Vương Ngũ Đức dùng khăn mặt che miệng mũi xuống lầu, chán ghét xua đi tro thuốc trong không khí: “Đủ số người chưa?”

Thời Giáng Đình cụp mắt xuống: “Đủ cả.”

Vương Ngũ Đức ưỡn cái bụng lớn đi tuần tra trước lồng, nhìn những bóng người đang run rẩy không dám ngẩng đầu, hài lòng cười: “Huấn luyện không tồi, cuối cùng cũng yên tĩnh. Lên xe!”

“Hôm nay mới nhốt vào, chiều đã phải đưa đi rồi?” Thời Giáng Đình kinh ngạc hỏi.

“Không thì sao?” Vương Ngũ Đức bực bội nói, “Muộn thêm chút nữa, mày xem còn có người mua đến không?”

Mắt Thời Giáng Đình lóe lên. Gần đây trẻ con ở Viện Vọng Thủ đúng là ngày càng khó bán, dường như tầng lớp trên đã không cần loại “hàng hóa” cấp thấp này nữa.

Lúc Vương Ngũ Đức đá vào lồng cười lớn, Thời Giáng Đình ở sau lưng đã siết chặt xích sắt. Ánh mắt anh như con rắn độc trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào cổ Vương Ngũ Đức, sát ý nồng đậm đến mức gần như hóa thành thực thể.

Xích sắt trong tay anh kêu kèn kẹt, lòng bàn tay bị siết đến đỏ ửng.

Có một khoảnh khắc, sợi xích kia gần như đã quấn lên cái gáy bóng nhẫy của Vương Ngũ Đức—— nhưng lại vào thời khắc cuối cùng mà suy sụp buông lỏng.

Không được… phần thắng không lớn.

Cho dù có cơ hội g**t ch*t Vương Ngũ Đức, vậy sau đó thì sao?

Họ có thể sống sót rời khỏi núi lớn không.

Ánh nắng trưa chói mắt. Thời Giáng Đình từ dưới tầng hầm đi ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, nhắm mắt lại. Anh lên sân thượng tầng hai, tùy ý đặt tay lên lan can đá, mặt không biểu cảm nhìn xuống cảnh tượng đang chất hàng lên xe tàn nhẫn dưới lầu.

Ánh mắt anh lạnh lùng không chút dao động.

Từ trong túi mò ra bao thuốc, động tác ngô nghê học theo người lớn, dùng những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đưa lên miệng.

Nhưng bàn tay vẫn luôn run rẩy của anh đã đủ để nói lên sự bất ổn trong lòng, bật lửa mãi không bật được lửa, cuối cùng bất ngờ tuột tay rơi từ tầng hai xuống, vỡ tan tành trên nền gạch tầng một.

Thiếu niên cúi đầu, tóc mái trước trán che đi đôi mắt, điếu thuốc chưa châm lửa run rẩy trên môi. Khí chất quanh thân người anh áp bức đến ngạt thở, phảng phất như pho tượng đá sắp bị phong hóa.

Nếu không có ai gọi anh, anh có thể một mình như vậy cho đến chết.

10 phút trôi qua.

“Giáng Đình…?”

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt xé toạc sự tĩnh lặng chết chóc.

Giang Dư từ góc tường dưới lầu thò đầu ra, như con thú non lạc vào hang sói. Cậu cẩn thận bám vào tường, từ trong bóng tối nhìn ra ngoài, nhỏ giọng gọi: “Giáng Đình…? Anh có ở đó không?”

Toàn thân Thời Giáng Đình run lên, bỗng chốc hoàn hồn, thấy Giang Dư dám mạo hiểm đến khu nhà của viện trưởng—— không xa, công việc chất hàng lên xe vẫn chưa hoàn thành. Lòng anh thắt lại, vò nát điếu thuốc trong miệng ném xuống đất, quát: “Đừng động đậy!”

Giang Dư ngẩng đầu thấy anh ở tầng hai, lập tức vui mừng nhảy lên vẫy tay, như thằng ngốc ngây thơ ra hiệu: Em ở đây!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.