Lúc này, trên lầu lại truyền đến tiếng bước chân.
Có thêm một người nữa đi xuống.
Giang Kỳ Thiện xoa xoa mái tóc hơi rối, mắt còn ngái ngủ mà xuống lầu, định đến tủ lạnh lấy chai sữa.
Tuy nhiên, khi cậu ta nhìn rõ cảnh tượng trong phòng khách, bước chân bỗng chốc khựng lại, mắt trợn tròn—— ba người dưới lầu đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cậu ta, không khí lập tức ngưng trọng.
Ba Giang bị một cái tát làm cho nửa tỉnh nửa mê, lúc này đang khó khăn chống người dậy, run run rẩy rẩy giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu với Giang Kỳ Thiện: “Mau… nói không đồng ý… không thể để chúng nó… ở bên nhau… mau lên!”
“Chát!”
Mẹ Giang không nói hai lời, thêm một cú chém tay, trực tiếp đánh ngất ông trên ghế sofa, sau đó lắc lắc cổ tay, đốt ngón tay siết chặt kêu răng rắc.
Giang Dư thì lạnh lùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên con dao gọt hoa quả trên bàn trà, ánh mắt nguy hiểm.
Còn Thời Giáng Đình—— Giang Kỳ Thiện cuối cùng cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của anh. Người đàn ông mặt không biểu cảm liếc cậu ta một cái, rõ ràng đã không còn quỷ lực, nhưng đôi mắt đen kịt kia vẫn toát ra luồng khí lạnh âm u.
Ba người, hệt như băng đảng sát nhân diệt khẩu, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“…” Sau lưng Giang Kỳ Thiện lạnh toát, lập tức tỉnh táo. Cậu ta nuốt nước bọt, biết điều mà lùi lại một bước, “Con… con đồng ý…”
Nói xong, câụ ta ngay cả sữa cũng không cần nữa, quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-cot-phong-trien-tuyet-the-nhat-can-thong-a/2900826/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.