Một ngày mới, đang lúc Phạm Ý Hân vùi đầu vào hai núi văn kiện nặng nề, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, nàng ấn xuống nút khuếch đại âm thanh, thanh âm ngọt ngào của Tiểu Lỵ lập tức truyền đến –
“Phó tổng, Trầm kỹ sư của Đặc Đoan đang ở phòng khách, anh ta nói có chuyện cần nói với chị.”
“Trầm kỹ sư?” Nàng ngẩng đầu, mặt đang cười lập tức trầm xuống.“Nói với anh ta chị không rảnh.”
Tiểu Lỵ im lặng một chút, bất đắc dĩ lại nhắn dùm Trầm Văn Tề “Phó tổng, Trầm tiên sinh hy vọng có thể nói chuyện qua điện thoại với chị một chút, có thể chứ?”
Phạm Ý Hân nhíu mày.“Tiểu Lỵ, chị nói chị không rảnh.”
Lại là lặng im một chút, thanh âm Tiểu Lỵ lại vang lên “Phó tổng, Trầm tiên sinh nói nếu không thể trực tiếp nói chuyện, đành phải thông qua em chuyển đạt……”
Phạm Ý Hân sửng sốt một chút, biết Trầm Văn Tề nói như vậy tuyệt đối là uy hiếp, nàng cắn răng, tuy rằng không quá cam nguyện, nhưng chỉ có cách phải đồng ý “Được rồi, để cho anh ta nói chuyện.”
Trong chốc lát sau, trong điện thoại truyền ra thanh âm thấp nhu của Trầm Văn Tề “Xin hỏi em là thật sự không rảnh, hay là không muốn gặp anh?”
“Việc này……” Phạm Ý Hân ngồi dựa lưng vào trên ghế dựa, tạm thời dứt bỏ nghiệp vụ đáng ghét, đem tâm lực đặt ở trên vấn đề cùng hắn thảo luận.“Theo hiểu biết của anh về tôi, anh cảm thấy đáp án là cái nào?”
“Cái sau, đúng không?” Hắn quả nhiên rất hiểu nàng.
Phạm Ý Hân nhịn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-bien-than-gia/1813693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.