Chiều hôm thứ năm, lịch tập nhảy (hay còn gọi là khiêu vũ) với Hạo Thiên. Lâm Thiên Khánh tất nhiên cũng đi theo. Nó lê cái xác đau ê ẩm, dư âm của buổi tập đi giày cao gót ngày hôm qua. Hai mắt cá chân nó như sưng phù lên, nhức nhối.
Nhưng vẫn phải vội vàng lết xuống nhà khi nghe tiếng còi xe của Lâm Thiên Khánh ầm ầm trước cổng. Chết rồi, không thể để Lâm Thiên Khánh vào nhà rồi nhìn thấy hắn đang ngồi nhởn nhơ xem TV được.
Dưới nhà, hắn quả nhiên đàn ngồi gọt táo xem TV. Thấy nó xuống thì buông dao, nhưng ánh mắt vẫn không rời cái TV:
- Tập nhảy đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời vội.
- Cẩn thận ngày mai thằng Thiên lại phải bó bột bàn chân đấy. - Hắn tủm tỉm, cắn miếng táo “rộp” một cái.
- Tôi đấm anh giờ. Khẩu nghiệp!
Nó nói xong thì lướt vội ra cổng, hắn ngồi trong nhà thôi xem TV, cũng vứt miếng táo xuống nhà. Không nói không rằng bỏ lên phòng.
Ngồi trên xe Lâm Thiên Khánh, nó có chút buồn ngủ. Gà gật hết bên này sang bên kia, cuối cùng buồn ngủ quá chúi về phía trước.
Cộp...
Tiếng va chạm giữa đầu nó với phần trước của ôtô khá lớn làm nó tỉnh ngủ hẳn. Tay nó cảm nhận thấy quả ổi to đùng mọc trên trán nó ngày một đỏ rát, nó không khỏi mếu máo nhìn cậu. Lâm Thiên Khánh dừng xe, quay sang nhìn nó, cậu bật cười:
- Chừa cái tội đâu cũng vạ ngủ được.
- Lâm Thiên Khánh... - Nó nhăn nhó, xoa xoa cục sưng trên trán.
- Đùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-lam-ban-gai-toi-nha/1257244/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.