Chiều, hắn một mực đòi chở nó về mặc dù nó đã cố bám trên xe buýt, thế nhưng, hắn vẫn gỡ nó ra, vứt vào xe.
Nó vùng vằng, không cả thắt dây an toàn:
- Dương Hàn Phong, hôm nay anh làm sao vậy hả?
Hắn im lặng, tiếp tục lái xe. Ánh mắt chứa cả Bắc Cực, lạnh xuyên thấu, lạnh thủng cả không gian, thời gian. Hắn đang đợi...
Nó bực bội ngồi không yên, cứ trằn trọc quanh cái ghế. Cuốc chốc lại nhìn hắn bằng một con mắt sắc lạnh.
“Hắn lại nổi cơn điên hay sao...” Nó nhăn nhó nghĩ thầm.
Thấy nó mãi không nhúc nhích hay hé miệng nói một câu, hắn dần mất kiên nhẫn. Dừng xe lại một cách gấp gáp, hắn cọc cằn hỏi:
- Hôm nay, em biết nguy hiểm thế nào không hả? Sao lại để Huỳnh Lệ Anh đến gần như vậy? Nhỡ hôm nay cô ta hất lọ axit 50° ấy vào người em thì em tính sao?
- Anh có nhất thiết phải gào lên như vậy không? Dù sao tôi cũng an toàn rồi mà. - Nó hơi bực.
- Làm sao mà tôi không gắt lên được? Em có hiểu được tâm trạng của người chứng kiến sự nguy hiểm ấy không? Cảm giác ấy, em mãi mãi không hiểu được.
Nó im lặng nhìn hắn đang gắt gao bên cạnh với tâm trạng không hiểu nổi. Từ lúc nó chuyển đến nhà hắn, đây là lần đầu tiên hắn trở nên bực tức tột độ như vậy. Trước kia, dù có bực mình nó đến thế nào chăng nữa, thì hắn cũng chẳng bao giờ nói to tiếng với nó như thế.
- Hàn Phong, hôm nay anh làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-lam-ban-gai-toi-nha/1257307/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.