Cậu ta từ từ bước đến bên cạnh nó, nhịp tim của nó dường như nhanh hơn...ôi mẹ ơi, thiên thần, đẹp trai một cách kinh hồn, lồng lộn luôn!
- Đại ca! - Đám hung thần ấy chào to.
- Chúng mày làm gì ở đây?
Cậu ta cất giọng khàn khàn. Mắt chăm chú nhìn vào nó đang run lẩy bẩy. Bất giác, nó nở một nụ cười trong vô thức. Cả đời nó chưa bao giờ thấy sức mạnh của sắc đẹp nó lại lớn lao như thế này.
- Dạ...tụi em...
- Lại đi trêu gái nữa à? Bộ tụi mày rảnh lắm hả?
Lời cậu ta nói chợt làm nó ấm hết cả lòng. Hihi, người đâu mà vừa đẹp trai, vừa ga lăng nữa chứ! Soái ca là đây chứ đâu!
Cậu ta nói tiếp làm nó giật mình:
- Có gái thì gọi tao. Ai cho chúng mày tùy tiện làm phản hả?
Đất nước trời phật ơi!! Sao...sao soái ca lại thành lưu manh thế này?? Thật là...ông trời ban cho một chàng trai sắc đẹp thì sẽ lấy đi của thằng đó cái nhân tính mà! Nó thầm than.
Cậu ta cười khả ố, còn khả ố hơn cả mấy thằng đàn em của hắn nữa. Cậu ta lại gần nó, nghiêng nghiêng đầu, “dịu dàng” hỏi:
- Chẳng hay...cô em có chuyện gì buồn mà mặt mày ỉu xìu thế?
Nó tiến thoái lưỡng nan,với sức lực của nó thì chống với đám người đầu trâu mặt ngựa này thì chẳng khác gì trứng chọi đá, có khi còn không toàn xác trở về nhà nữa. Nó bèn nghĩ đến cách...không cương được, thì nhu! Đành phải sử dụng tài lẻ thôi!
Nó cố bẹo mình một cái thật đau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-lam-ban-gai-toi-nha/1257332/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.