CHAP 50: ĂN BÁNH.
Tam vương phủ,
Như Ngọc nhìn Vân Lan nhợt nhạt mà lo lắng hỏi thăm nhưng Vân Lan trả lời đi trả lời lại cũng chỉ có câu không sao, không việc gì càng làm Như Ngọc lo thêm.
- Muội muội à, Lan tỷ đói rồi muốn ăn bánh muội làm cho tỷ an nghen!_ Vân Lan nói như đứa trẻ nũng nịu đòi quà.
- Được! Để muội sai người làm cho tỷ!
- Không, tỷ muốn ăn bánh do chính tay muội làm cơ!
Vừa nói Vân Lan vừa kéo kéo cánh tay Như Ngọc, điều này khiến Như Ngọc nàng ngạc nhiên:
- Chẳng phải tỷ nói bánh đó ăn không ngon à, sao tự dưng bây giờ lại muốn ăn?
- Hì! Chắc tại vừa mới bệnh dậy nên thay đổi khẩu vị thôi! Muội làm cho tỷ ăn nghe, được không?
- …
- Đi mà Ngọc muội, làm cho tỷ ăn đi mà!
- Được được! Để muội làm cho tỷ ăn, đừng có kéo tay áo muội nữa không sẽ rách đó!
- Hi hi! Muội muội tốt với tỷ quá! Thương muội nhất! Nhoa!
Nhìn theo bóng Như Ngọc đến khi nàng đã hoàn toàn khuất hẳn thì Vân Lan mới quay sang nhìn Thiên Hàn với vẻ mặt ngưng trọng:
- Vương gia không có gì để hỏi Vân Lan sao?
- Nếu nàng muốn nói tự động sẽ nói! Không muốn nói có hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi!
Vân Lan cúi đầu một chút rồi cất tiếng nói âm điệu như van xin:
- Vương gia, xin người hãy hiểu cho Vân Lan! Thật tình Vân Lan có uẩn tình không thể nói. Nhưng có một điều chắc chắc là Vân Lan đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-minh-ta-xuyen-khong-du-roi/1651402/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.