CHAP 72: TA MUỐN BUÔNG TAY
Mọi người nhìn theo ngơ ngác không hiểu khối đen đó muốn làm gì mà lại bay lên cao như thế. Ba mươi giây trôi qua vẫn không thấy ma thượng bay xuống lòng bỗng dâng lên nỗi hoài nghi “Phải chăng hắn đã bỏ đi!”
Bất ngờ cây cối xung quanh bị một cơn lốc thình lình xuất hiện làm cho nghiêng ngã, lá bay tán loạn cùng những tán cây khô rụng bị gió cuốn thành lốc xoáy. Đang thắc mắc không hiểu chuyện thì phía trên cao một cái gì đó đen tối lao xuống chỗ họ với tốc độ chóng mặt. Không cần nghĩ họ cũng biết được đó là ma thượng vì thế họ vẫn cố chấp bám chặt không rời khỏi vị trí mặc cho các trận cuồng phong đang cố cuốn phăng họ qua hai bên. Như Ngọc lúc này vô cùng sợ, nàng gắt gao ôm chặt lấy Thiên Hàn và y cũng ôm chặt lấy nàng không buông, nhưng trong đôi mắt y đôi mắt dường như đang vươn một nỗi buồn gì đó.
- Tránh xa Thiên Hàn ra!_ Kỳ Phương cùng Lạc Minh hô lớn, cả hai cùng lao vội về phía ma thượng chém nhưng chỉ là vô ích, cả hai cùng sượt qua ma thượng như thể họ chỉ vừa chém vào không khí.
Vân Lan cũng không trụ được lâu trước cuồng phong, tích tắc sau đó bị nó cuốn qua một bên. Lúc này đây chỉ còn lại Thiên Hàn và Như Ngọc, nàng vừa sợ hãi vừa kiên cường muốn giữ lấy Thiên Hàn vì thế vẫn không buông. Thiên Hàn nhếch nhẹ môi cười hờ vuốt nhẹ vào lưng Như Ngọc rồi thì thầm với nàng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-minh-ta-xuyen-khong-du-roi/413412/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.