Ta phóng khoáng mở rộng cửa, sau đó cùng mẹ Lâm Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ. Trên tay bà mang theo một đống hoa quả rau dưa, trên người ta phủ bằng mấy miếng vải rách miễn cưỡng che được cơ thể; trên mặt bà nụ cười còn chưa kịp rút đi, ta thì đang trưng ra một cái trợn mắt rất ư là bất mãn. Hai người phụ nữ cứ như vậy dùng tư thế cùng biểu tình quỷ dị không gì sánh được đối mặt nhau.
Thẳng đến khi ta đột nhiên phản ứng kịp “A” một tiếng thét chói tai lập tức trốn ra phía sau cửa, bà mới hoàn hồn, vội vã đem đống đồ bỏ xuống đất, che miệng nghẹn cười nói: “Ai nha, bác tới thật không đúng lúc nha, con xem nhìn con kìa, phá hư hứng thú của các con! Bác không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ nó không có cô giúp việc chiếu cố, nhất định không ăn cơm ngon nên đến làm cơm cho nó. . . Bất quá xem cái dạng này hẳn là nó cũng không đói. Ha ha, con đừng để bụng a! Bác đi đây!”
Ta vừa nghe, mặc cho khuôn mặt nóng như bị nướng than cũng vội vàng vươn tay ra giữ lại: “Bác đừng đi, buổi trưa ở lại ăn cơm ạ! Cái kia, công ty còn có việc con lập tức đi. . .”
Bà vội xua tay: “Không cần không cần, bác ở đây các con không tiện a! A ha, không cần phải để ý tới bác, các con muốn làm gì cứ làm đi!”
Lúc này cửa thang máy mở, Lâm Nhiên từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy mẹ hắn đầu tiên là sửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-ngo-hep/1407743/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.