“Bài báo này là ai viết đây?” Giả Thược căm uất gào lên, đổi lại được hai tiếng ho khan gượng gạo, rồi cô lại dùng giọng khản đặc nói tiếp, “Tôi là con gái, cái gì mà đàn ông chứ?”
Cô nàng đáng thương nào đó vốn đã bị cảm lạnh, lúc này đáng lẽ phải vừa húp cháo trứng muối thịt nạc vừa đọc tờ báo mà Chân Lãng mua về một cách khoan khoái, nào ngờ vừa mới ngó qua đã thấy ngay bài viết trên trang đầu của tờ báo kia. Mà trang đầu thì cũng đành vậy, không ngờ còn có kèm theo một tấm ảnh, người ngoài thì có thể không nhìn rõ, nhưng cô thì không nhìn rõ được sao?
Cô vốn bị cảm lạnh, lúc này thì như lửa đổ thêm dầu, cơn tức giận bốc lên cao ngút. Mà cô tức giận là sẽ vượng hỏa, vượng hỏa là sẽ khản giọng, khản giọng là sẽ…
“Cô còn nói nữa, sẽ càng có thêm nhiều người cho rằng cô là đàn ông đấy.” Anh chàng ngồi bên mép giường đưa tay sờ lên chiếc khăn mặt trên trán cô một chút, rồi lật ngược nó lại một cách cẩn thận.
“Đều tại anh cả đấy!” Giả Thược trút hết mọi cơn giận dữ lên anh chàng trước mặt, tay trái nắm chặt lại thành nắm đấm, đấm thẳng về phía Chân Lãng.
Nhưng khi chỉ còn cách mặt anh chừng vài centimét, nắm đấm của Giả Thược đã bị một bàn tay giữ chặt, rồi giọng nói thản nhiên của Chân Lãng vang lên: “Bị ốm thì đừng có nghịch ngợm nữa, uống thuốc xong, ngủ một lát đi!”
Anh từng thấy người bị cảm lạnh, từng thấy người bị sốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-tuong-phung/590002/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.