Hôm nay là cuối tuần, nhưng Giả Thược không ngủ nướng như mọi khi mà dậy từ khá sớm. Nhìn cánh cửa phòng phía đối diện đóng chặt, cô đi đánh răng rửa mặt một cách vui vẻ.
Đang lúc cô ngâm nga ca hát, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cửa phòng của Chân Lãng đột nhiên mở ra, đôi mắt thâm quầng nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay lại đi xem mặt sao?”
Sao hắn ta đã dậy rồi chứ? Giả Thược có chút buồn bực.
Sớm biết vậy, tôi qua cô đã đổ nguyên cả lọ thuốc xổ vào bát chè của hắn rồi.
“Đúng vậy.” Cô điềm nhiên trả lời, dường như chẳng biết gì hết vậy.
Chân Lãng đi thẳng vào nhà vệ sinh, bỏ lại một câu hờ hững: “Cùng đi nhé, tôi cũng muốn đi xem sao.”
Không phải chứ, hắn vẫn còn muốn đi theo nữa sao?
Có cái gã sao Chổi này bên cạnh, cô còn xem mặt thế quái nào được nữa.
“Cho dù mẹ tôi có dặn dò, nhưng hai chúng ta đã ghét nhau như vậy, việc gì anh phải đi theo tôi chứ?” Cô có chút buồn bực. “Anh không đi theo, mẹ tôi cũng đâu có biết.”
“Cô đã không tuân thủ lời hứa với tôi lúc trước.” Chân Lãng nhẹ nhàng buông một câu, khiến Giả Thược ngây người không nói được gì.
Thì ra hắn vẫn còn nhớ chuyện này.
“Đâu có!” Giọng nói đáng lẽ phải hết sức cứng rắn, nhưng khi cô nói ra khỏi miệng lại có vẻ thiếu tự tin vô cùng: “Tôi chẳng làm gì hết.”
Chân Lãng lạnh lùng cất tiếng: “Lúc trước là ai nói sẽ không chủ động hãm hại tôi nữa? Hình như tối qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-tuong-phung/592483/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.