Tay phải xách chiếc túi đựng một lốc bia và rất nhiều loại đồ ăn vặt, sau lưng vác một cái bọc lớn, móc chìa khóa vào ngón trỏ bên tay trái, quay vòng vòng, ngâm nga một khúc hát vu vơ Giả Thược nhởn nha bước đi vẻ vô cùng đắc chí.
Khu nhà ở cao cấp đúng là tốt thật, gấp bao nhiêu lần chỗ ở tồi tàn, rách nát của cô. Ở đây, nửa đêm không có tiếng kêu gào, rên rít, cũng không có tiếng hò hét, chửi mắng ồn ào, trong không khí phảng phất mùi cây cỏ, ánh đèn đủ sáng, không chói mắt, soi rọi con đường lát đá cuội.
Trước khi đến đây cô đã mất công chạy qua bãi đỗ xe xem xét kỹ càng một lượt. Tại vị trí đỗ xe cố định, không nhìn thấy xe của gã đó đâu. Do đó, tâm trạng cô mới vui vẻ như vậy.
Chẳng ai ngờ được ông bố năm xưa chỉ làm ăn nhỏ lẻ của Chân Lãng lại phát đạt nhanh đến thế, tốc độ giàu lên thậm chí không thua gì mức độ tăng giá của nhà đất. Vì thế mới xuất hiện tình trạng đối lập rõ nét hiện giờ, hai người bọn họ một người thì ở trong khu nhà cao cấp, một người thì ở trong khu nhà cao cấp, một người thì ở lại khu ổ chuột dành cho người nghèo.
Có điều, bất kể thế nào cô cũng không chịu thừa nhận điều này. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều học chung một lớp, so kè với nhau từ thời tiểu học, trung học cơ sở rồi trung học phổ thông, sau đó chẳng hiểu sao lại học cùng một trường đại học.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-tuong-phung/592500/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.