Núi Thanh Lương cũng như tên, trong núi cây cối xanh um, lá cây sum suê, phóng tầm mắt nhìn ra một mảnh xanh biếc dạt dào, năm đó Lý Dục từng trồng trúc xanh rộng rãi trong núi, khiến núi Thanh Lương trở thành thắng địa nghỉ mát của Kim Lăng, ngày đông tới đây, không khỏi có vài phần thanh hàn hiu quạnh.
Thẩm Như, Tân Di vào chùa cổ Thanh Lương bái Phật, Đỗ Nhược lôi kéo Quan Triều đi mua đồ ăn vặt, Thẩm Gia đứng ở trong Thúy Vi đình, nghĩ thầm vẫn là đi dỗ Hoài Ngọc một chút thôi.
Đang nghĩ như vậy, phía sau có người tới gần.
Thẩm Gia giương khuôn mặt tươi cười quay đầu lại, lại đối diện với ánh mắt Trần Thích.
“Trần công tử?” Nàng kinh ngạc nói, “Ngươi không vào bái Phật sao?”
Trần Thích mỉm cười: “Ta không tin những thứ đó.”
Thẩm Gia gật đầu nói: “Ta cũng không tin. Mạng người do mình làm chủ, liên quan gì đến thần tiên, chẳng qua là trò lừa gạt ngu dân mà người đời bịa ra.”
Trần Thích nghiêng đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Nhị tiểu thư, có thể đừng gọi ta là Trần công tử được không?”
“Cái gì?” Thẩm Gia sững sờ.
Trần Thích cười nói: “Chúng ta hiện tại đã là người một nhà, nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta Duẫn Nam đi.”
Thẩm Gia trả lời: “Cái này không thích hợp lắm, ngươi bây giờ là tỷ phu ta, trực tiếp xưng tự, có phải quá thân mật hay không?”
Trần Thích lại hỏi: “Ta có thể gọi ngươi là Châu Châu không?”
“Hả......?”
Lúc này Thẩm Gia thật sự trợn tròn mắt.
Trần Thích lập tức nói: “Xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-nghiet-nhan-duyen-dao-thuong-phieu/2377091/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.