“Ngươi...... Ngươi nhắm mắt lại.”
Thẩm Gia cúi đầu nói.
“Nhắm rồi.”
Hoài Ngọc ngồi ở trên giường đá, thân trên trần trụi, nửa người dưới bị thảm lông đắp, thân thể xinh đẹp lại rắn chắc dưới lửa trại chiếu rọi, nhiễm một tầng hào quang màu cam đỏ, nhìn khiến người ta mơ màng.
Hắn nhắm mắt lại, sợ Thẩm Gia không tin hắn, còn đem mặt đối diện vách núi.
Thẩm Gia thu hồi tầm mắt, cẩn thận cởi dây buộc áo ngoài, nàng còn mặc hỉ phục phức tạp, ngâm mình trong đầm nước một hồi, lại dầm mưa, cả người đã sớm ướt đẫm, quần áo ướt sũng dán ở trên người, dị thường khó chịu, huống chi đây là thời tiết cuối tháng mười một, nàng đông lạnh đến răng trên răng dưới đánh nhau, Hoài Ngọc nói đúng, nếu như không cởi quần áo ướt ra, nàng chỉ sợ lập tức sẽ đông lạnh ra thương hàn, đến lúc đó còn làm sao đi ra khỏi núi rừng này.
Huống hồ bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua bộ dáng không mặc quần áo của nhau, không có gì phải xấu hổ.
Thẩm Gia run rẩy, môi thở ra hơi trắng, quần áo cởi nhanh hơn, rất nhanh chỉ còn lại có một bộ áo n.g.ự.c và quần lót bó sát người, nàng chỉ do dự một lát ngắn ngủi, liền cởi ra.
Nàng đem quần áo ướt đắp lên cành cây, đặt ở bên đống lửa nướng khô, còn mình trần truồng đi về phía giường đá.
Hoài Ngọc còn nhắm hai mắt, mặt hướng về phía vách núi, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng thính giác của hắn cũng rất tốt, hắn nghe thấy tiếng bước chân kéo dài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-nghiet-nhan-duyen-dao-thuong-phieu/2377112/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.