Không ngờ vừa hỏi tới vấn đề này thì Tạ Tiểu Giang không đáp, cậu quay đầu nhìn Ngụy Vũ Hoàn, nói: “Ngụy tổng, sao anh hỏi nhiều vậy?”
Uống rượu vào thì cặp mắt xinh đẹp của cậu càng sáng hơn, hỏi lại: “Chỉ có mỗi anh hỏi thôi, tôi có thể hỏi anh một chút không?”
Ngụy Vũ Hoàn nhìn nụ cười khờ dại không sợ bất kỳ của cậu, trong một phút chốc như bị mê hoặc, ha hả đáp: “Cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”
Tạ Tiểu Giang nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Ngụm rượu của hắn suýt thì phun ra, đáp: “Ba mươi.”
… Đứa nhỏ này, không lớn không nhỏ!
Tạ Tiểu Giang nhìn mặt hắn, làm vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi trời! Đại ca! Anh thật hack tuổi quá đi!”
Ngụy Vũ Hoàn: “…” Mịa! Để xem lát tôi xử lý cậu thế nào!
Tạ Tiểu Giang nghiêng sang một bên, hỏi tiếp: “Anh làm nghề gì vậy?”
Hắn đáp: “Mở công ty.”
“Đúng là lão tổng a~” Tạ Tiểu Giang trề môi, có vẻ là có chút không phục, nhưng biểu tình này của cậu lại giống đang bĩu môi làm nũng thì đúng hơn.
Ngụy Vũ Hoàn càng nhìn càng thích, cảm thấy đứa nhỏ này chọt chỗ nào là đúng điểm đáng yêu chỗ đấy, cỗ tử khí trong lòng cũng nhờ thế mà từ từ hòa ra.
Tạ Tiểu Giang: “Mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền?”
Vấn đề này đã đạt tới cực hạn của sự lớn mật, làm nghề này việc tối kỵ nhất chính là hỏi khách hàng kiếm được bao nhiêu tiền, so ra, cái việc kiếm tiền này, núi này cao còn có núi cao hơn, trừ phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oc-muon-hon/337462/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.