Về đến nhà,Lục Song thấy phòng vẫn tối,anh rất ngạc nhiên vì Vệ Nam vẫn chưa về.
Lục Song cúi đầu xem đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi phút rồi. Bình thường cứ sáu giờ là Vệ Nam đã ngồi ở nhà kêu la rên rỉ. Hôm nay vì sao lại về muộn vậy nhỉ? Lẽ nào tối qua tỏ tình khiến cô ấy không dám đối mặt, vì vậy trốn không về nhà? Lục Song nhíu mày, sau khi đặt túi phở vào bếp, anh vào phòng rửa mặt.
Trong phòng không bật đèn, nhưng bật máy tính, ánh sang màn hình chiếu vào mặt Lục Song lúc ẩn lúc hiện. Lục Song ngồi xem tin tức mà mặt không chút biểu cảm gì, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ bên góc phải.
Bảy giờ ba mươi phút.
Xem ra cô ấy không về nhà thật
Tuy mặt dày gọi điện cho cô ấy có chút hạ thấp lòng tự trọng, nhưng ít ra… thì cũng biết cô ấy an toàn, có vậy mình mới yên tâm được.
Lục Song lấy điện thoại gọi cho Vệ Nam nhưng cô ấy không nghe máy.
Lục Song chau mày, gọi điện thoại cho Vệ Đằng.
��A lô, chú tìm anh có việc gì đấy?��
Lục Song hỏi: ��Vệ Nam có ở bên đấy không?��
Vệ Đằng cười một tiếng: �� Tao không hỏi mày đã bán em gái tao chưa là nể mặt mày lắm rồi. Mày lại còn hỏi lại tao?��
Lục Song ngớ người: ��Cô ấy không về nhà à?��
��Không. Tao thu dọc hành lý xong đang chuẩn bị rag a. Nó không tốt bụng đến nỗi về tiễn tao đâu��.
��Hôm nay mày quay lại trường à?��
��Ừ�. Đột nhiên Vệ Đằng nói với giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oc-sen-chay/1328028/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.