"Dũng Ca, là em, San San."
"Cửa không có khóa, vào đi."
Tiền San San đi vào phát hiện Dũng Ca cùng một người phụ nữ khác trong tư thế ái muội, Tiền San San đã không phải là tiểu cô nương, tự nhiên biết rõ bọn họ tiếp theo muốn làm gì, nhưng cô không lúng túng chút nào, ngược lại vẻ mặt mị ý đi qua, nhấc mông ngồi lên đùi Dũng Ca, "Dũng Ca, người ta vất vả vì anh hỏi thăm, anh thì tốt rồi, ở chỗ này hưởng thụ, làm người ta đau lòng nha."
Dũng Ca hết sức hưởng thụ cảm giác trái ôm phải ấp, bất quá vừa nghĩ tới mục tiêu Lâm Hiểu, mình trước mắt còn phải dụ dỗ Tiền San San. Bởi vì vậy hắn hướng về người phụ nữ kia, nghiêm mặt, "Cô đi ra ngoài đi."
Người kia vừa rồi sắc mặt còn ửng hồng trong nháy mắt trắng bệch, đi ra khỏi phòng Dũng Ca, có nghĩa là mình hôm nay không phải hầu hạ hắn, nhưng cô thật vất vả tranh thủ cơ hội này, cho nên không cam lòng, "Dũng Ca ~"
Dũng Ca trực tiếp híp híp mắt, "Ta nói ra ngoài!"
Người này lúc này mới dậm chân, ngượng ngùng đi , trước khi đi còn trừng Tiền San San một cái.
Tiền San San căn bản không thèm để ý cô ta nhìn mình chằm chằm, ngược lại đắc ý nhìn cô ta một cái, chờ ta giúp Dũng Ca làm xong sự kiện này, tới lúc đó cho ngươi nhìn!
Đợi đến khi người kia đóng cửa, Dũng Ca mới cười tủm tỉm với Tiền San San, "Tốt rồi, hiện tại không có ai, cô nói đi."
Tiền San San lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-chat-bap-dui-nhan-vat-phan-dien/887695/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.