Tiểu đội ma trơi xuống đến dốc núi, xuống xe và ngay lập tức biến đổi.
Cơ thể đầu heo nháy mắt lớn vù thành vua lợn, điên cuồng nhổ cây, đào đất, hợp lực cùng đám chuột chũi biến dị A Tiêu gọi tới, nhanh chóng khoét rỗng nửa quả núi, sau đó liền đẩy đổ mọi thứ… chặn đứng thượng du con sông. Chẳng bao lâu sau, chỗ hạ du cạn nước truyền đến tiếng chửi mắng cuồng loạn, vang tận mây xanh.
Đầu heo cười ngặt nghẹo.
Biến đổi lại cũng chẳng thèm mặc quần áo, chỉ mặc độc một chiếc quần chữ T che chỗ háng, béo núc béo ních, mông vừa căng vừa mềm.
“Thích ngồi thuyền à, tao cho chúng mày không còn nước mà trôi luôn!” Diệp Tịch Nhan lên tiếng:” Có hơi thất đức.”
Động vật trong rừng muốn tìm nước thì phải làm sao? Chó Bì Bì cô nuôi thả khát biết đi đâu uống? Chó gần trăm tuổi không chịu nổi sự giày vò.
A Tiêu dẩu mỏ, nhỏ giọng bức xúc, “Là do Xà Tinh hạ chiến thư trước, nếu không phải đều là bạn học, lúc này tôi đã thả ôn dịch cho ch*t cả đám rồi, chặn chút nước có là gì đâu.”
Hứa Vong Xuyên buộc cao mái tóc vướng víu và nói, “Đi”
Đám người lên xe lao vù vù xuống con đường xóc nảy, nhanh chóng vượt qua tiểu đội của Xà Tinh bị ép lên bờ, Xà Mật lạnh lùng nhìn bọn họ, có người chửi “Chuột chạy qua đường”, A Tiêu trực tiếp khạc bãi nước bọt rồi chửi.
“Ăn cứt của tao đi, đồ vừa thối vừa ngu!” Xà Mật quỳ xuống đất.
Trong khoảnh khắc tay tiếp xúc với mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-chat-bap-dui-tieu-diet-duong-qua/302090/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.