Những đứa con lai này hay có biểu hiện như chỉ sống trong phút nhất thời, có đôi khi cực kỳ ngu ngốc, làm việc chẳng có logic, mặc kệ hậu quả, so với người thì giống động vật nhiều hơn.
Nhưng chính dạng đơn thuần này lại khiến Diệp Tịch Nhan yên tâm, lơi lỏng.
Giống như hôm qua biến mất, ngày mai chẳng quan trọng, chỉ có giờ này khắc này ồn ào náo nhiệt.
Hứa Vong Xuyên không hỏi tồn tại của chiếc nhẫn, nhưng rất hiếu kỳ Diệp Tịch Nhan là người như thế nào. Cơ thể cô trắng noãn không vết sẹo giống hệt người bất tử đã được tiêm, nhưng lại không hứng thú với máu thịt con người. Có đôi khi ngây thơ hơn cả A Tiêu, ví dụ như lúc nhảy dây gân người ở sân trường, cũng có lúc hiện ra ánh mắt thê lương như có như không.
Trong mắt đang có tuyết rơi.
Hứa Vong Xuyên miêu tả đôi mắt của cô như thế.
Diệp Tịch Nhan cười lớn, “Nhưng mắt em màu đen mà.”
Anh hừ một tiếng, miệng ngậm lọn tóc đen nhánh, lan man vô bờ bến về những chuyện chẳng quan trọng, cho đến khi trăng mọc phía tây, trong loa truyền đến tiếng nhắc nhở của người gác cổng.
Diệp Tịch Nhan đứng lên, lần lượt mặc lại những món quần áo bị cởi ra.
Hứa Vong Xuyên thu hồi xích sắt, đi theo không xa không gần, “Không thể không quay về sao?”
Cô buộc tóc lên đỉnh đầu, để lộ những vết hằn sau lưng. Không phải Tiểu Long Nữ nhưng như ngủ trên dây thừng.
Chàng thiếu niên nhảy hai bước qua, gỡ tóc ra, giữ chặt khoá, cẩn thận kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-chat-bap-dui-tieu-diet-duong-qua/302093/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.