Diệp Tịch Nhan cười nhạo, đi chân trần giẫm lên chiếc quần vứt dưới đất, nhấc hông thản nhiên ngồi vào, ngồi xong còn híp mắt rướn cổ hít hơi thật sâu, sau đó hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, lắc bờ vai của anh.
Đủ sâu chưa.
Thật sự bị đâm ch*t rồi. “Dễ chịu rồi?” Cô hỏi anh.
Hứa Vong Xuyên nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt bị che kín bởi sóng tình nhục dục.
A, dễ chịu, nhưng chưa đủ dễ chịu.
Diệp Tịch Nhan vòng tay ôm cổ anh, ưỡn ngực mời chào, đưa núm v* đến miệng anh, “Ăn đi, cậu nhóc?”
Hứa Vong Xuyên vùi đầu cắn, hai tay bất ngờ vồ vào cặp mông thơm ngon. Người bên trên lập tức sợ hãi kêu rên.
Việc làm cô sợ hãi kêu không chỉ có vậy, xiềng xích leng keng rung động, xích sắt xù xì quấn chặt cổ tay nhỏ và vòng eo, nhấc cô lên khiến cô đong đưa lên xuống. Hơi thở ướt át phả lên bộ ngực, bàn tay vô liêm sỉ nhào nặn quả mông như cổ vũ côn th*t nhấn sâu thêm nữa.
Lúc lên lúc xuống.
Ra ra vào vào.
Cảnh xuân cuồn cuộn.
Cơ thể Diệp Tịch Nhan đong đưa theo nhịp, dưới mấy lần vọt mạnh của côn th*t mà mất lực ngã dúi, d*m dịch mất không chế chảy liên tục như thác nước ào ào từ khe núi.
Hứa Vong Xuyên ôm bờ lưng mảnh, thở dài, sau khi bị tiểu huy*t nghiền ép từng cơn, xích sắt lại một lần nữa phối hợp chuyển động, bờ môi khẽ cắn lên vai và cổ cô.
“Chó con chỉ biết gặm xương.”
Diệp Tịch Nhan ngửa đầu, cố gắng đớp không khí.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-chat-bap-dui-tieu-diet-duong-qua/302094/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.