Diệp Tịch Nhan không né tránh nổi.
Chằng thèm so đo việc bị tên nhóc nhỏ hơn trăm tuổi hôn miệng và ra ra vào vào trong cơ thể, vì tiểu huy*t lâu ngày không được hưởng dụng đang ngứa ran, đầu lưỡi bị mút mất cảm giác, không tìm được chỗ trốn, cô thở dốc co quắp như con cá bị người bắt lên bờ.
“Hứa Vong Xuyên… Ranh con… nhẹ thôi… đừng tiến vào nữa, đừng… có nghe thấy không…”
Tần suất chuyển động của anh càng ngày càng lớn.
Tha cho cái miệng nhỏ, lôi theo sợi nước bọt dinh dính ngai ngái, bộ ngực gầy yếu chập trùng liên tục, tóc trắng cũng rung rinh theo, nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đặt hai khuỷu tay bên đầu Diệp Tịch Nhan, vừa đè thấp hơi thở, đồng thời mày rậm vặn chặt giần giật.
Mồ hôi chạy dọc, rơi xuống ở đầu mũi.
Cơ thể Diệp Tịch Nhan càng ngày càng đỏ, giống như con tôm nõn bị luộc, cuối cùng không chống cự nổi trận ra vào ngây ngô hừng hực, chẳng giữ sự thẹn thùng nâng hai chân cuốn lấy bờ eo tinh nghịch của chàng thiếu niên mười lăm tuổi.
Anh vẫn chưa thể tính là một người đàn ông, chỉ được coi là cậu nhóc hơi chảnh chó.
Vậy mà, hôm nay lại làm chuyện đàn ông mới có thể làm với cô.
Vừa nghĩ tới việc mình bị thằng nhóc đè dưới thân thoả thích ra vào, da mặt dày của Diệp Tịch Nhan cũng bị bào mỏng, từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi bám vào lưng cậu thiếu niên để mượn lực.
“Chậm một chút… Hơi đau…”
“Đau chỗ nào?” Hứa Vong Xuyên gạt tóc cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-chat-bap-dui-tieu-diet-duong-qua/302096/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.