“Hối hận?” Nặc Nhất Nhất không hiểu ý tứ của Lưu Bạch Ngọc, nhưng cô dám khẳng định Lưu Bạch Ngọc hối hận không phải vì đã kiên trì đối với đoạn tình cảm này.
Lưu Bạch Ngọc nặng nề hít một hơi, không trả lời Nặc Nhất Nhất, mà Mẫn Văn cũng từ toilet đi ra, nàng nhìn hai người, cách Lưu Bạch Ngọc không xa ngồi xuống.
Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm hai người nửa ngày, dần dần nhíu mày.
“Được rồi!”
Nặc Nhất Nhất như là nghĩ đến cái gì, cô vỗ đùi: “Tôi nghĩ đến một người! Một chuyên gia tâm lý trị liệu.”
Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc thoáng cái rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất, mà Mẫn Văn vẫn có chút ngây ngô nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc.
“Chị chờ một chút, tôi tìm xem điện thoại. Tôi có số điện thoại của của cô ta.” Nặc Nhất Nhất nóng nảy lấy điện thoại di động ra, Lưu Bạch Ngọc mang theo hưng phấn hỏi: “Nhất Nhất, em chừng nào thì quen biết một bác sĩ tâm lý.”
Nặc Nhất Nhất sốt ruột tìm điện thoại: “Chị đã quên? Trầm Thước Hi a.”
“Cô ta…..” Lưu Bạch Ngọc có một tia dao động, hiển nhiên nàng đối với nữ nhân xuất quỷ nhập thần này có chút kiêng kỵ, nàng đối với đôi mắt của Trầm Thước Hi ấn tượng khắc sâu, ánh mắt của nàng giống như có thể xuyên thấu nội tâm, ở trước mặt nàng, nếu nàng muốn đào móc chuyện riêng tư gì đó bất quá chỉ là nàng muốn hay không muốn mà thôi.
“Tìm được rồi, vẻ mặt đó của chị là sao.” Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, giật mình: “Chị hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dau-ngoi-xuong/1244526/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.