Trầm Thước Hi là một nữ nhân có mị lực hấp dẫn người Lưu Bạch Ngọc không phủ nhận, nàng xác thực hy vọng có thể thông qua Trầm Thước Hi nhất tiễn song điêu. Cùng lúc làm tức giận Hàn Nại, khiến nàng có cảm giác nguy cơ, nhanh chóng làm chuyện nên làm, cùng lúc giúp Nặc cảnh quan tăng một ít tự tin. Nhưng tư duy của Nặc cảnh quan tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không theo suy nghĩ của người bình thường, phản ứng của cô vượt xa dự liệu của Lưu Bạch Ngọc.
“Bạch Bạch, đêm nay còn đến Thất Dạ sao?” Nặc Nhất Nhất luôn luôn đối với quán bar tránh còn không kịp lại bắt đầu tích cực, từ khi biết Trầm Thước Hi cô liền thích Thất Dạ.
Lưu Bạch Ngọc thoa son môi, mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn dáng vẻ trông mong của cô có chút kinh hãi. Không phải là đùa quá trớn rồi đi, nàng bất quá là muốn kϊƈɦ thích Hàn Nại, khiến nàng nhanh chóng đến nhận người, thế nào Nặc cảnh quan cũng không biết rụt rè một chút, với tình chiếm hữu có thù tất báo của Hàn Nại, sau này nàng còn không bị thu thập sao?
“Không đi.”
Lưu Bạch Ngọc lại bắt đầu vẽ mày, không được, nàng nhất định phải đem ý nghĩ leo tường của Nặc Nhất Nhất bóp chết ở trong nôi. Nặc Nhất Nhất gật đầu, khoác kỹ áo: “Được, vậy chị nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi đây.”
Lưu Bạch Ngọc: “…..”
Nặc Nhất Nhất thay một chiếc váy màu nhạt, cả người thoạt nhìn thành thục không ít, cô cũng không trang điểm, mang giày xong liền ra ngoài: “Được rồi, chị đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dau-ngoi-xuong/1244557/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.