Hai người yêu nhau, tình cảm mãnh liệt cuối cùng sẽ cho người vô hạn quyến luyến cũng không muốn xa rời, giống như món điểm tâm ngọt bên ngoài phủ mật thơm nồng, tỏa ra hương vị của tình yêu.
Mà hôm nay, Lưu Bạch Ngọc dùng quần áo che khuất thân thể chật vật, nước mắt trêи mặt chưa khô, giống như bị đào rỗng, không có bất kỳ biểu lộ hay ngôn ngữ gì.
Mẫn Văn nhìn nàng, ảo não vì hành vi vừa rồi, lại từ đáy lòng dâng lên sâu đậm bất đắc dĩ cùng hối hận.
Nàng bây giờ đã không đọc được bất luận tình cảm gì trong mắt Lưu Bạch Ngọc, yêu đã không còn, mà hôm nay…. Ngay cả hận cũng không thấy nữa.
“Hài lòng không?”
Lưu Bạch Ngọc mặc quần áo tử tế, giống như đang nhìn người xa lạ mà nhìn Mẫn Văn, trêи cổ thon dài lưu lại dấu hôn rất chói mắt, sắc mặt của nàng tái nhợt, cả người đều giống như vỡ nát, bị Mẫn Văn lấy danh nghĩa tình yêu mà đánh nát.
“Bạch Ngọc, tôi….”
Mẫn Văn mấp máy đôi môi khô khốc, nàng là yêu, thật sự yêu Lưu Bạch Ngọc, nhưng nàng lại lựa chọn sai lầm, chọn lựa này đủ cho nàng hối hận suốt đời.
“Cô đừng như vậy có được không? Tôi sẽ từ hôn.”
Nhìn Lưu Bạch Ngọc khuôn mặt tiều tụy, Mẫn Văn nhịn không được ôm lấy nàng, nước mắt nóng rực chảy xuống, rơi trêи đôi môi lạnh lẽo của Lưu Bạch Ngọc, nhưng rốt cuộc vẫn không khơi dậy nổi một tia nhiệt độ.
“Buông ra.”
Giọng nói Lưu Bạch Ngọc không nóng không lạnh, dường như không nghe thấy lời nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dau-ngoi-xuong/1244562/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.