“Hàn, Hàn tổng…..”
Nặc Nhất Nhất thở hổn hển nhìn Hàn Nại, Hàn Nại xoay người nhìn cô, mặt cười đông lạnh, màu đen tăng thêm khí chất lãnh khốc. Một sợi tóc bị gió nhẹ thổi dán trêи mặt, đôi môi hồng nhuận dưới ánh ánh mặt trời tản ra ánh sáng mê người, vì đến gặp Nặc Nhất Nhất, cô cố ý thay đổi một thân quần áo màu đen trầm tính để thích ứng bầu không khí nơi này, không tạo ra phiền toái không cần thiết. Nặc Nhất Nhất nhìn thoáng qua liền cúi đầu, cảm thấy may là Hàn tổng vẫn chưa vào sở, nếu không khẳng định sẽ bị vây xem.
Nặc Nhất Nhất không dám đối diện cùng cô, liền khom người thở dốc, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm, thở dài: “Nặc cảnh quan, cô rất khó hẹn a.”
Hàn Nại đã gặp qua rất nhiều người, nàng thừa nhận, bản chất của Nặc Nhất Nhất xác thực thiện lương chính trực, từ thái độ đối với Triệu Vũ ngày đó của cô cũng có thể nhìn ra cách cô đối xử với mọi người, nhưng Hàn Nại cũng rõ ràng cảm giác được tâm lý mâu thuẫn của Nặc Nhất Nhất đối với nàng, hơn nữa phản ứng của Nặc Nhất Nhất khiến nàng bất đắc dĩ lại rối bời, không nóng không lạnh, không vội không chậm, làm cho cô một quyền đánh vào không khí, xuất không ra lực.
Nặc Nhất Nhất không ngốc, thế nào lại nghe không ra tia trêu chọc nói móc trong lời này, cô thẳng người lên nhìn Hàn Nại, phi thường chính trực ăn ngay nói thật: “Ngại quá, tôi tưởng cô là người chuyển phát nhanh.”
Hàn tổng: “……”
A Khôn đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dau-ngoi-xuong/1244579/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.