CHƯƠNG 393
Cứ thế trầy trật cả tiếng đồng hồ, cuối cùng bữa cơm của Mâu Nghiên cũng lên bàn.
Thương Mẫn ngồi ở bàn ăn, nhìn hai cái đĩa lớn trước mặt miễn cưỡng có thể gọi là đồ ăn. Cô cắn đũa, ngập ngừng không dám gắp.
“Ăn đi.” Mâu Nghiên xới cho cô một bát cơm.
May quá, ít ra thì cơm chín.
Thương Mẫn dùng đũa gẩy cá kho tộ đã không nhìn ra hình dáng gì, cảm giác cưng cứng. Nếu không phải Thương Mẫn đã từng biết nó là một con cá, e là giờ cô cũng không thể dùng mắt thường để phân biệt nó là giống loài gì.
So với vẻ gượng gạo của cô, Mâu Nghiên tự nhiên hơn nhiều. Đũa của anh kẹp chặt vào thịt cá, sau khi gỡ lớp vỏ cháy bên ngoài đi, màu sắc đỏ tươi ở bên trong lộ ra.
Chưa chín…
Thương Mẫn từ từ rụt đũa lại.
Khóe miệng Mâu Nghiên giật giật.
“Không sao, em ăn… khoai tây.” Nếu nó vẫn có thể được xem là khoai tây. Thương Mẫn vội gắp một đũa vào trong bát, mặc dù hơi đen nhưng chắc không độc chết đâu.
Thế nhưng, Thương Mẫn vừa gom hết can đảm bỏ vào miệng, mùi khét xộc lên đầu suýt chút nữa đã đưa cô rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Món ăn thảm họa, đúng là món ăn thảm họa!
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thương Mẫn, sau khi xác nhận không có món nào ăn được, anh lặng lẽ kéo ngăn bàn ăn, lấy ra một lọ…
ớt sa tế.
Thương Mẫn suýt chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dui-boss-ac-on/1002880/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.