Cái đầu nhỏ của Đâu Đâu quấn đầy băng gạc, cô y tá chăm sóc cho Đâu Đâu nói, hôm qua nửa đêm Đâu Đâu thức dậy, không tìm thấy mẹ cứ khóc suốt, sau đó Thẩm Bội Nghi nhất quyết đến chăm sóc cậu mặc cho cánh tay còn đang bị thương của mình, lúc này cậu nhóc mới thút tha thút thít nằm ngủ bên cạnh bà.
Sáng nay, sau khi xác định cậu nhóc đã thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ chuyển Đâu Đâu đến phòng bệnh thường.
Thời gian này, giường bệnh trong bệnh viện thoải mái hơn rất nhiều so với tháng cao điểm, Thẩm Bội Nghi và Đâu Đâu chiếm hẳn một phòng bệnh dành cho hai người.
Thẩm Bội Nghi vừa uống canh vừa nhìn Trường Hoan trò chuyện, chơi đùa với Đâu Đâu.
Nghe bác sĩ nói, Đâu Đâu phải khâu những năm mũi nên phải cạo mất một phần ba quả đầu, còn quấn một đống băng gạc nữa chứ, vốn đầu đã nhỏ giờ trông càng nhỏ hơn, nhìn cậu nhóc lúc này, Trường Hoan không kìm được nước mắt.
May mắn là cậu bé vẫn còn nhỏ, nhanh quên, được ăn được chơi thì sẽ quên mất vết thương vẫn còn đau, viền mắt ửng đỏ nhưng vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ.
Trường Hoan không thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này, cô xoa một bên đầu không bị thương của Đâu Đâu, nhìn cậu uống từng ngụm canh nhỏ, hiện giờ cậu đã có thể cầm thìa rất giỏi.
Đâu Đâu vừa được ba tuổi rưỡi, gương mặt trắng trẻo mũm mĩm, cái miệng nhỏ mềm mại khẽ cong lên, đôi mắt đen láy tựa như hai viên ngọc màu nho đen sáng bóng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/2191580/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.