Muốn giết muốn băm, tùy anh vậy!
Giang Thiếu Huân không nổi giận trái lại mỉm cười, tiếng cười trầm bổng nhưng khiến người khác rùng mình, “Cô Nhiếp, cô nên hiểu thế nào gọi là có chừng có mực.”
Trường Hoan cúi đầu, giấu đi vẻ hoảng loạn, giọng nói vội vàng, “Tôi phải về rồi, cảm ơn anh Giang đã giúp đỡ tôi lần trước.”
Nói xong, Trường Hoan quay người định đi ra cửa, nhưng còn chưa kịp bước, cổ tay đã bị người đằng sau kéo lại, chỉ nghe thấy một giọng nói còn lạnh hơn cả băng vang lên, “Nhiếp Trường Hoan, cô nghĩ là cô làm như vậy, còn có thể bình yên rời khỏi đây ư?”
Giọng nói của anh quả thật rất lạnh, khiến người khác sợ hãi, Trường Hoan run rẩy, giãy giụa muốn tránh khỏi tay anh, bắt đầu hoảng loạn, “Anh Giang, xin anh tự trọng…”
“Tự trọng?” Giang Thiếu Huân cười lạnh thành tiếng, sau đó cả người Trường Hoan đã bị Giang Thiếu Huân bế lên ném trên sofa.
Chất liệu da thật mềm mại bên dưới giúp cô không bị thương, nhưng cô vẫn bị choáng váng một chút, đến khi Trường Hoan phản ứng lại, Giang Thiếu Huân đã đè lên người cô, giữ chặt cô giữa hai cánh tay rắn chắc.
Trường Hoan vươn tay giữ khoảng cách của họ, trên gương mặt thanh tú lại kiên cường, viết rõ hai chữ kháng cự.
“Anh Giang, xin anh thả tôi ra…”
“Làm cũng đã làm rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?” Giang Thiếu Huân bóp chặt cằm cô, giọng nói lạnh như băng.
“Anh Giang, xin anh tự trọng một chút, hôm đó là do tôi uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/2191591/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.