Trường Hoan lấy khăn giấy lau nước trên mặt, quay người lại với vẻ mặt bình thản, “Cô đến đây làm gì?”
“Em đến thăm chị mà, chị gái thân yêu.” Nhiếp Trường Tình mỉm cười khiêu khích, “Đứa con hoang kia còn chưa xuất viện, sao chị cũng vào đây rồi?”
Trường Hoan nghĩ đến những chuyện mà Nhiếp Trường Tình đã làm với Thẩm Bội Nghi và Đâu Đâu, sắc mặt bỗng chốc khó coi vô cùng. Nhiếp Trường Tình đối xử với cô thế nào cô không so đo, một con chó cắn cô, cô không thể cũng cắn lại nó được, nhưng động đến gia đình, cũng là chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
“Chị, sao sắc mặt chị lại khó coi thế?” Nhiếp Trường Tình mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt Trường Hoan, cô ta thấp hơn Trường Hoan nửa cái đầu, nhưng bởi vì mang giày cao gót nên có thể đứng bằng với Trường Hoan, vẫn cái vẻ vênh váo hung hăng đó, cô chưa thấy cô ta nhường nhịn ai bao giờ.
“Chị đang giận em vì đập ngôi nhà tồi tàn dưới quê của chị, hay là đang giận em làm đứa con hoang kia bị thương?”
“Nhiếp Trường Tình, tôi cảnh cáo cô lần cuối, cho dù là thỏ trắng thì nếu bị ép đến đường cùng cũng sẽ biết cắn người đấy!” Trường Hoan lạnh lùng nhìn Nhiếp Trường Tình, phải kiềm chế lắm cô mới không đập cái ly trong tay vào mặt cô ta.
Nhiếp Trường Tình mỉm cười vô tội, “Sao chị lại uy hiếp em, chị tưởng em sợ nhược điểm trong tay chị à? Hơn nữa em cũng không làm gì quá đáng mà, chẳng phải chị không thừa nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-lay-kim-chu-daddy-mau-toi-cuoi-mommy/2191595/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.