Tình trạng bị mất tiếng không nói được của Tề Mãn Mễ vẫn luôn kéo dài như vậy. Cậu không muốn chạy khắp nơi để khám bệnh nữa, Vương Ngân Khâu cũng không ép cậu. Sau khi tựu trường, công việc của Vương Ngân Khâu đột nhiên trở nên bận rộn hơn một chút. Cả hai không thể gọi điện với nhau thường xuyên như trước, và đôi khi mỗi người còn có việc riêng vào cuối tuần. Không biết làm thế nào mà Tề Mãn Mễ lại nảy ra ý tưởng nhờ tài xế xe khách chạy tuyến giữa hai nơi mang thư giúp mình. Tài xế xe khách đường dài cũng là người Kiều Dương, đã lên thành phố làm việc được hơn mười năm rồi. Chú thậm chí đã từng đọc tin tức viết về Tề Mãn Mễ trên báo. Tề Mãn Mễ lấy lá thư ở trong túi của mình ra và đưa cho chú tài xế, xe khách chạy đến bến xe thị trấn nơi Vương Ngân Khâu sinh sống. Tài xế sẽ để lại thư tại quầy bán vé ở lối vào bến xe.
Vương Ngân Khâu luôn cảm thấy bọn họ như thể đã quay trở lại thời đại mà các công cụ liên lạc chưa phát triển, là khi một người nhớ người kia chỉ có thể viết thư mà thôi. Những lá thư ấy phải bay qua những rặng núi sông chập trùng và các tuyến đường phố trước khi được một cặp mắt khác nhìn thấy. Sau đó, khi mở phong thư ra, thứ Vương Ngân Khâu nhìn thấy chính là những chữ viết nguệch ngoạc như vẽ bùa của Tề Mãn Mễ. Chữ to chữ nhỏ không đều nhau được viết tì mạnh lên giấy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-mot-cai-khuong-kha-thi/2076951/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.