Hai người đi dọc theo bờ sông hơn mười phút, Lam Ngọc Anh thấy anh cách bờ sông khá xa.
Cô nhớ tới cảnh từng cứu anh từ dưới sông lên thì bỗng nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thật sự không biết bơi sao?" "Ừm." Hoàng Trường Minh gật đầu, im lặng hai giây rồi mới nói: "Lúc nhỏ tôi nghịch phá bị chìm xuống nước."
Cho nên anh có bóng ma tâm lý? “Ở đâu vậy?” Lam Ngọc Anh tò mò chớp mắt “Trong bồn tắm." Hoàng Trường Minh rầu rĩ nói.
Khóe miệng Lam Ngọc Anh cứng đờ sau đó không nhịn được cười.
Mặc dù lúc nhỏ từng chìm trong bồn tắm nên sự nước, thật sự không phù hợp với hình tượng một vi tổng giám đốc bá đạo của anh bây giờ.
Hoàng Trường Minh nheo mắt đầy nguy hiểm, dường như còn có tiếng nghiến rằng: "Em thứ cưới thêm lần nữa đi
Lam Ngọc Anh cố gắng nhịn cười nhưng khỏe mỗi không chịu kiểm soát của cô, anh đen mặt kéo cô vào lòng, củi đầu xuống hôn, nuốt toàn bộ nụ cười của cô vào trong: "Em còn cười?" "Không cười nữa, không cười nữa.
"
Lam Ngọc Anh lắc đầu như trống bỏi, xấu hổ nhìn xung quanh có người hay không.
Ở quê không thể so sánh với thành phố, nếu có người nhìn thấy thì mấy ngày sau cô không dám ra ngoài nữa.
Sau khi Hoàng Trường Minh buông cô ra thì đứng im tại chỗ, điều thuốc trong tay sắp cháy hết nhưng anh không hút nữa, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.
“Anh đang nhìn gì vậy?" Lam Ngọc Anh không hiểu.
Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái nói: “Tôi đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2201749/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.