**********
“Này, Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh vô thức vươn tay đỡ lấy anh, cố gắng dùng thân mình đỡ hết mức có thể.
Tư thế hai người lúc này có chút thân mật, cô cố gắng tách mình ra một chút.
Đặc biệt là cô dường như cảm thấy, Hoàng Trường Minh tựa rất gần vào cô, thậm chí còn đặt cả trọng lượng của mình lên người cô: “Đừng động, tôi đau đầu.
Lam Ngọc Anh không dám nhúc nhích, có một phục vụ sau khi nhìn thấy thì chạy qua, dường như nhận ra thân phận của anh không dám lơ là mà gọi điện thoại cho giám đốc.
“Tổng giám đốc Minh, anh không sao chứ?"
Giám đốc vội vàng hỏi: “Club của chúng tôi ngoại trừ KTV ở tầng bốn, bên trên vẫn còn phòng nghỉ ngơi cho khách.
Nếu anh Minh không khỏe, có cần chúng tôi sắp xếp phòng nằm nghỉ ngơi một chút không?” “Cũng được.” Lam Ngọc Anh thấy anh cau mày, gật đâu.
Một lúc sau, Hoàng Trường Minh nằm xuống chiếc giường êm ái trong phòng
Phục vụ đưa đến một cốc nước ấm, Lam Ngọc Anh cảm ơn, đưa cả thuốc trong tay mình qua cho anh.
Sau khi nhìn anh uống xong, đặt cốc nước lên bàn cạnh giường.
Cô quan sát sắc mặt anh: “Hoàng Trường Minh, anh tốt hơn chút nào chưa?” “Ừm.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Không biết có phải do tác dụng của thuốc quá nhanh không, không còn cảm thấy cảm giác đau nhức nữa, thậm chỉ những hình ảnh và âm thanh mơ hồ cũng đều biến mất.
Lam Ngọc Anh không yên tâm hỏi lại: “Ừm, lại đau dây thần kinh sao? Anh có cần đến bệnh viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2202073/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.