**********
“Tổng giám đốc Thảo, người đã đến rồi!” Hai người đàn ông vẫn luôn kèm cặp hai bên cung kính nói, đồng thời câu này càng khiến Lam Ngọc Anh xác nhận thân phận của đối phương.
Quả nhiên khi bóng người đứng trước cửa sổ quay lại, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, trên cổ đeo một viên ngọc lục bảo cho người ta ấn tượng sâu sắc, hơn nữa đang mang giày cao gót đi về phía cô.
Lam Ngọc Anh nhất thời ngẩn ra tại chỗ.
Tính ra thì đã lâu lắm rồi cô chưa gặp Hoàng Thanh Thảo.
Trước kia cô và Hoàng Trường Minh đích thân đưa bà ấy ra sân bay, ai ngờ ngày gặp mặt lại xa xôi đến thế, cảm giác vui mừng vì lâu ngày không gặp đang dâng trào trong lòng cô.
Hình như bà ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn bảo dưỡng chu đáo như xưa, chẳng qua đổi kiểu tóc khác, nhưng trông càng trẻ trung hơn.
Cảnh tượng này thật sự rất giống với trước kia, may mà không phải là bắt cóc cô như bốn năm trước, cũng không đưa cô lên tầng thượng.
Hoàng Thanh Thảo đi đến trước mặt cô, trực tiếp thò tay nhéo mặt cô: “Cháu còn biết gọi ta là cô hả?” “Á!” Lam Ngọc Anh che má.
Đau quá...!
Hoàng Thanh Thảo nhéo không nương tay chút nào, e rằng chẳng khác lúc cầm cành cây đánh Hoàng Trường Minh khi còn ở nông thôn, cảm giác như nếu mạnh hơn một chút thì cả miếng thịt sẽ bị xé rách.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Lam Ngọc Anh vẫn rất kinh ngạc.
“Đương nhiên là biết đứa không lương tâm là cháu về nước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2202101/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.