Chương 1041
Cô gái trẻ cúi mặt, ánh sáng mặt trời xuyên qua những cửa sổ có tạo hình nhọn ở nhà thờ, chiếu sáng vẻ ngượng ngùng giữa đôi lông mày của bà ấy.
Lê Hoài Lâm ngửa đầu nhìn về phía ngọn đèn pha lê treo cao trên đỉnh đầu, dường như muốn tìm kiếm ánh sao từng lấp đầy trái tìm mình năm đó từ phía trên. Nhưng lại chỉ có ngọn đèn vỡ nát giống như tình yêu tựa như mộng ảo của ngày ấy.
Nhớ lại hai người đã từng treo đèn trong thư viện, cùng nhau học tiếng Đức.
phức tạp, mỗi một lần biệt ly đều không nỡ xa rời ở sân bay, đã từng đan chặt những ngón tay vào nhau, chậm rãi bước đi trên con đường Berlin ở nước Đức.
Ảo não, hối hận, những cảm xúc này không đủ để biếu đạt tâm trạng của ông, những xúc cảm không nói nên lời đang lan ra trong lòng, vẻ mặt lại đau bưồn như vậy. Nếu lúc đầu, ông kiên trì thêm một chút nữa, không đồng ý chia tay thì có lẽ, đã có thế biết được nỗi đau mà bà ấy chôn chặt trong đáy lòng.
Khi bà ấy quay người muốn gả cho người khác, nếu như ông chẳng màng gì tới mà cưỡng chế cướp bà ấy khỏi hôn lễ, thì có lẽ, bọn họ đã không bỏ qua nhau một đời này!
Lê Hoài Lâm khép mất lại, một hàng nước mắt lập tức tuôn ra từ trong đôi mắt đang nhằm chất.
“Nguyễn Hồng Mai!”
Khi lần nữa mở mắt ra, ông sải bước tới phía trước với đôi mắt đỏ ngầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203173/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.