Chương 1105
Lam Ngọc Anh sợ run lên, nháy nháy mắt, sau đó nở nụ cười, chỉ có anh mới làm được vậy!
Hoàng Trường Minh khoanh chân ngồi bên cạnh cô, lòng bàn tay vuốt ve chiếc bụng hơi gồ lên của cô, nói chuyện với con gái vẫn còn ở trong đó, vừa kể cho bé nghe chuyện đám cưới của bố mẹ, vừa ru cô ngủ.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, anh nghe máy.
‘Sau khi cúp, Lam Ngọc Anh ngửa đầu nhìn yết hầu anh đang nổi lên: “Làm sao vậy?”
Hoàng Trường Minh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt thấy khó hiểu, nói: “Bên nhà thờ gọi điện đến, nói có chuyện quan trọng cần anh đến xác nhận, mong anh đến đó một chuyến!”
“Ông xã, em đi với anh nhé?” Nghe vậy, cô muốn ngồi dậy.
Hoàng Trường Minh không cho, bàn tay to đặt vào vai cô, đôi môi mỏng hôn nhẹ vào giữa hai mày cô: “Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi, nếu không đến lúc tổ chức tiệc em lại không chịu đựng được, cuối tuần không tắc đường, anh về nhanh thôi!”
Lam Ngọc Anh khéo léo gật đầu, nhìn bóng dáng anh vội vã ra khỏi phòng.
‘Sau khi Hoàng Trường Minh đi, cô nhầm mất lại nhưng không ngủ được, giơ tay đè xuống mi tâm, không biết có phải do mệt mỏi quá không mà chỗ đó cứ giật giật Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên.
Lam Ngọc Anh vội vã từ trên giường xuống, mặt mày cong cong chạy đến cửa trước, sau đó mở cửa, người đứng bên ngoài không phải Hoàng Trường Minh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203302/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.