Chương 1296
cảm thấy rất thú vị, tiếng Khẽ nhìn thấy anh ấy đã cười đủ rồi, duỗi tay ra lấy điện thoại di động ở trong ngăn tủ ra, màn hình sáng ở trong bóng tối thật sự chói mắt, ngón tay vuốt danh bạ đến một cái tên phụ nữ là “Triệu Mắn”
Nghe thấy tiếng bíp của đường dây, Trương Tiểu Du muốn dừng lại, không.
muốn nghe một lời nào hết.
Nhưng Trần Phong Sinh không làm cho cô ấy toại nguyện, ngược lại anh.
duỗi tay giữ vai cô ngăn cản động tác của cô, trực tiếp cầm điện thoại lên, một giọng nữ vui vẻ truyền đến: “Alo, bác sĩ Phong Sinh, có chuyện gì không?”
Trần Phong Sinh không nói nhiều, liền trực tiếp hỏi: “Cô Triệu Mẫn, tối hôm qua tôi ngồi xe của cô đi ra ngoài thị trấn, để làm gì vậy?”
“Có chuyện gì vậy, bác sĩ Phong Sinh?” Giọng nữ đăng kia có vẻ bối rối “Không phải là viện trưởng bảo anh mổ tim cho bố tôi sao? Bởi vì bố tôi đã già và thế trạng kém nên không thể không có máy thở, tôi sợ trên đường đến bệnh viện sẽ có vấn đề, nên anh mới đi cùng tôi mà đúng không?”
“Tối hôm đó tôi đi tắm, cô Triệu Mẫn có nghe máy giùm tôi không?”
“Vâng! Tôi thực sự xin lỗi, đứa con trai của tôi đã nghịch ngợm, đem hộp.
thuốc màu đổ lên người anh. May mà anh không trách móc, lại ở phòng bệnh tửa sạch. Nói ra bây giờ tôi vẫn cảm thấy có lỗi!”
“Không sao đâu! Tôi xin lỗi vì muộn thế này mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203648/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.