Chương 1401
Ngước mắt lên lại thấy anh nhìn mình chãm châm với ánh mắt lạnh lùng, nơi khóe mắt cũng toát ra chút hung ác.
Cô vừa cảm thấy khiếp sợ vừa cảm thấy giận dữ: “Trần Phong Sinh!”
Hầu kết Trần Phong Sinh nhấp nhô lên xuống.
Cô vẫn thường gọi anh là cầm thú nên hiếm khi nào gọi luôn cả họ lẫn tên, lần đầu tiên đã là rất lâu về trước rồi Dù chuyện đã qua lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ. Khi ấy hai người kết hôn, bệnh nhân đầu tiên chết trong tay anh. Lúc ấy tâm trạng anh rất nặng rề, rất bi quan còn cô ngồi trong vườn hoa với anh thật lâu. Không những vậy, cô còn dịu dàng gọi tên anh, an ủi anh. Trương Tiểu Du nói cho anh biết nghĩa vụ của bác sĩ là chăm sóc người bị thương, bổn phận của họ là cứu người sống nhưng nếu không cứu sống được thì cũng đã hết bổn phận. Cô còn nói anh đã làm rất tốt, rất tuyệt vời Đây là lần thứ hai em ấy gọi mình như vậy.
Dù lúc này trong đầu anh đang bừng bừng lửa giận nhưng Trần Phong Sinh vẫn cảm thấy lòng mình lay động. Lòng bàn tay đang xiết chặt dần thả lỏng, nhưng lúc anh muốn vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô thì lại bị một thao nước lạnh đội thẳng xuống.
Trương Tiểu Du đối diện với cặp mắt đào hoa trong ánh nẵng ban mai. Cô nói khẽ: “Kết hôn là do anh nói, vậy ly hôn là do em chủ động! Chúng ta…Ly hôn đi”
Cô vốn luôn cho mình là đánh đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203846/chuong-1401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.