Chương 1809
Trong bóng đêm, cậu nhóc đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô Du, em có thể chạm vào chỗ mềm của cô ngủ không?”
Mềm…
Trương Tiểu Du lập tức hiểu ra.
Tuy là trước đó cô không có duyên được làm mẹ, nhưng thói quen của trẻ nhỏ ra sao, cô vẫn hiểu. Dù sao trước đây cô cũng hay như thế, phải vuốt được chỗ đó của mẹ mới muốn ngủ.
Không đợi cô trả lời, đã có người trầm giọng giành trước từ chối: “Không được!”
“Nhưng con đang hỏi cô!” Cậu nhóc bĩu môi.
Dù là trong bóng đêm, Trương Tiểu Du cũng có thế cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt hoa đào kia, cô vội vàng lên tiếng: “Khụ, nó chỉ là một đứa bét”
“Nhưng cũng là naml” Trần Phong Sinh nghiến răng nghiến lợi.
Được rồi.
Trương Tiểu Du bất đắc dĩ xoa trán, cảm thấy không ổn lắm, đành phải chuyển đến trên người cậu nhóc, trấn an bảo: “Con cũng đã lên lớp hai rồi, lại còn nhỏ, cô không thể đồng ý với con được. Con phải tự ngủ cho ngoan mới tốt Tuy là cậu nhóc bướng binh, nhưng vẫn rất hiểu chuyện. Cậu không khóc nháo, sau khi gật đầu thì nhấm hai mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lóe đầu ra khỏi tầng mây, xuyên thấu qua song cửa, rọi vào một tia sáng.
Dưới hơi thở ngày càng đều của cậu nhóc, một bản tay to mò sang đây.
“Này, anh làm gì đấy? Trương Tiếu Du vẫn chưa ngủ nhíu mày hỏi, dường như cũng có phần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2204448/chuong-1809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.