Môi hai người sắp chạm nhau, giọng Liễu Tô Hồng vang lên: "Hai người làm thế này, e không ổn lắm?"
Mộc Bạch Trình giật mình, đẩy Tần Tịch Dao ra, nhảy sang bên. Trời ơi, vừa nãy mình làm gì? Thật sự muốn Tần Tịch Dao hôn? Mộc Bạch Trình ơi, mày là Alpha tàn tật, mơ gì chứ?
Đó là Tần Tịch Dao, Omega đẹp hơn tiên nữ. Mày dựa vào đâu mà mơ mộng? Yếu đuối, nghèo kiết xác à?
Cô tự trấn an bản thân. Tần Tịch Dao điềm nhiên đứng dậy, bước ra phòng ăn, ngửi thấy mùi gà nguyên vị. Dù sao Mộc Bạch Trình chẳng chạy đâu được. Hôm nay không hôn, sau này còn cơ hội.
"Tặc tặc, Tịch Dao, cô giỏi thật," Liễu Tô Hồng ghé sát, thần bí nói. Cô sớm nên đoán ra, nhìn thế nào Mộc Bạch Trình cũng là "thụ".
Tần Tịch Dao chẳng biết Liễu Tô Hồng nghĩ gì, tự nhiên ăn gà. Miếng gà to, nhưng nàng ăn thanh lịch lạ thường.
Mưa ngoài trời nhỏ dần, nhưng trời vẫn u ám. Ba người im lặng. Liễu Tô Hồng chán nản nhìn mây đen: "Trời này, chiều chắc phải ở nhà."
Nghĩ tới tối không đi quẩy, cô buồn thiu.
Tần Tịch Dao đứng dậy: "Chiều ra ngoài bầy gian hàng đi. Không thì tiền thuê nhà của cô chỉ có thể dùng bói quẻ trừ nợ."
"Hả? Nhưng trời thế này..."
Tần Tịch Dao bình thản: "Nhược mộc hàm quang, trước hoàng hôn sẽ tạnh." [1]
Nàng liếc Mộc Bạch Trình: "Đi, về thu dọn rồi ra ngoài."
Mộc Bạch Trình thở dài. Cô chưa thoát khỏi cảnh vừa rồi, nhưng thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851370/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.