Kỳ ph*t t*nh đụng kỳ mẫn cảm, với AO là chuyện ngượng ngùng. Huống chi Mộc Bạch Trình và Tần Tịch Dao, quan hệ vốn mập mờ. Mộc Bạch Trình nghĩ mình nên bị cách ly.
Trước đây, cô yên tâm sống chung với Tần Tịch Dao vì tuyến thể khiếm khuyết, không thể đánh dấu. Nhưng giờ kỳ mẫn cảm ập đến, lỡ cô không kiềm được, cắn nàng thì sao? Mộc Bạch Trình định gom đủ tiền rồi tỏ tình với nàng đàng hoàng.
Chuyện quái gì thế này? Mộc Bạch Trình ôm mặt, tựa vào gối sofa. "Lại khó chịu à?" Một cốc nước ấm đưa tới. Mộc Bạch Trình sáng mắt, rồi lại tối đi, lặng lẽ nhận cốc, nhấp môi. Tần Tịch Dao chắc không biết ở cạnh Alpha kỳ mẫn cảm nguy hiểm thế nào, vậy mà vẫn tận tâm chăm sóc cô. Cô cúi đầu, giấu cảm xúc, ngập ngừng: "Tần Tịch Dao, kỳ mẫn cảm của Alpha nguy hiểm lắm." "Nguy hiểm thật, ngươi suýt cắn đứt lưỡi mình." "Hả?" Mộc Bạch Trình nuốt nước bọt, ngơ ngác. Không giống kỳ mẫn cảm cô tưởng chút nào. "Thật không?" "Bác sĩ bảo, đây không phải mẫn cảm thật, chỉ là giả mẫn cảm. Tuyến thể ngươi chưa hồi phục hoàn toàn." Tần Tịch Dao ngồi sang bên, ôm cuốn sách đọc. Mộc Bạch Trình im lặng. Cô quên sạch chuyện sau khi ngã, chỉ nhớ tuyết trắng xóa và đau đớn khắc cốt. Cô sợ đau, tưởng đó là bạo tính của kỳ mẫn cảm. Nhưng nghe Tần Tịch Dao nói, cô suýt cắn lưỡi. Kỳ mẫn cảm có khoản tự cắn lưỡi à? Tần Tịch Dao ngừng lật sách, mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851386/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.