Tần Tịch Dao ghét bỏ liếc nhìn bức ảnh, tắt luôn màn hình điện thoại. Lão già Thiên Đạo này đúng là hại người không ít, viết Hồng Mông Thư chưa đủ, còn bày ra cái Trường Sinh Thiên . Chẳng phải dụ người ta lạc lối sao? Về sở thích kỳ quái của lão Thiên Đạo, kiếp trước Mộc Bạch Trình đã kể chi tiết cho nàng. Giờ Tần Tịch Dao chẳng màng tới thứ mà người đời tranh nhau cướp giật. Nàng sống mười vạn năm, là Chuẩn Thánh, đã có tuổi thọ vô tận. Chẳng lẽ lại đi nghiên cứu trường sinh? Vớ vẩn thật! Thấy Tần Tịch Dao tắt điện thoại, nhét lại vào balo, Mộc Bạch Trình thu nụ cười, bình thản nhìn con chó đang cuộn tròn ngủ khò trong ổ. Đô Đô dựng lông, giật mình nghĩ: Trời ơi, sao Bạch Bạch nhìn mình kinh thế? Mình đâu có vào bếp ăn vụng đâu? Ừ thì, tối qua mình có lẻn vào bếp, chỉ "chôm" cái đùi gà của Vấn Tâm thôi. Mộc Bạch Trình nhướng mày. Hóa ra ngươi lén làm bao nhiêu chuyện hay ho sau lưng ta? "Bảo Dao Dao chú ý cuốn tự truyện của lão Thiên Đạo." Đô Đô nghẹn lời, r*n r* ủy khuất: " Bạch Bạch, chẳng phải chị nói Hồng Mông Thư chỉ để lừa người sao? Giờ bảo ta làm sao khiến người ta coi trọng nó ?" Ánh mắt lạnh lùng quét qua, Đô Đô run rẩy: " Được rồi, được rồi, ta làm ngay. " Tần Tịch Dao đặt điện thoại, tìm được Phạn Văn Toàn Giải trong balo của Mộc Bạch Trình. Chưa kịp kéo khóa, nàng cảm nhận hơi ấm ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851408/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.