Mộc Bạch Trình bước tới, vỗ vai Lã Tư Linh. Luồng oán khí như gặp thứ đáng sợ, vội chạy khỏi linh đài cô bé.
"Gần đây đừng thức khuya quá. Trẻ con như các em áp lực học hành lớn quá." Cô thuận tay lấy một lá bùa bình an từ thùng, gấp lại, đặt vào tay Lã Tư Linh.
"Cái này em mang theo, giúp em ngủ ngon hơn."
Lã Tư Linh cầm bùa, nở nụ cười rạng rỡ. Cảm giác nặng nề trên người biến mất ngay khi bùa nằm trong tay: "Cảm ơn... chị Mộc."
Mộc Bạch Trình... Sao lại ngập ngừng thế?
Lã Tư Linh cười, lộ hàm răng đều tăm tắp. Lẽ ra cô bé phải gọi Mộc Bạch Trình là cô, nhưng Mộc Bạch Trình và Tần Tịch Dao là một cặp. Gọi Tần Tịch Dao là chị, mà gọi Mộc Bạch Trình là cô thì kỳ quá.
Lã Đông Thăng ho khẽ, phá tan không khí ngượng ngùng: "À, Mộc đại sư, tôi đưa Linh Linh về trước. Nhờ cô gửi lời hỏi thăm đến Tần đại sư."
"Được." Mộc Bạch Trình gật đầu.
Tạm biệt hai chú cháu, tâm trí Mộc Bạch Trình dừng lại ở chuyện Lã Tư Linh. Hồng Mông Chi Thư ghi phương pháp trường sinh, cần hồn công đức, tức hồn của Lã Tư Linh. "Nhưng cô bé còn nhỏ, vẫn trong phạm vi bảo vệ của địa phủ. Sao lại chọn hồn công đức chưa đến tuổi trưởng thành?" Vì dễ lừa sao? Mộc Bạch Trình không biết nghĩ thế nào. Xem tướng bói toán, cô không bằng Tần Tịch Dao, chỉ đoán được chút manh mối. "Thôi." Cô tạm gác chuyện này. Oán khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851430/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.