Mộc Bạch Trình ngẩn ngơ nhìn Tần Tịch Dao. Từ bao giờ Dao Dao dạn thế?
Tần Tịch Dao nhếch môi. Mộc tỷ tỷ thật đáng yêu. Tay trên ngực Alpha siết chặt, "rắc" một tiếng, xích sắt cuối cùng trói Mộc Bạch Trình bị nàng bóp nát.
"Nàng nghiêm túc?" Mộc Bạch Trình nhìn đôi mắt đen của Tần Tịch Dao, sâu trong đó lóe ánh tím chưa từng thấy.
Tần Tịch Dao cúi xuống, áp sát: "Nàng nói xem?"
Môi Omega tiến gần môi Alpha. Tần Tịch Dao tưởng mình sắp thắng. Trong thế giới Hồng Mông, nàng biết hết quá khứ của Mộc Bạch Trình và chính mình.
Xưa nay, trước Mộc Bạch Trình, Tần Tịch Dao luôn có chút tự ti khó nhận ra. Mộc Bạch Trình mạnh mẽ, từ bi, còn nàng chỉ là đứa trẻ chưa tới mười vạn năm.
Nhưng biết bản thể mình là hoa Hồng Mông, nàng vui mừng. Khoảng cách với Mộc Bạch Trình không lớn như tưởng. Hoa Hồng Mông xứng với Mộc Bạch Trình sinh từ mặt trời.
Nàng sớm đã muốn chủ động thế này.
Ngửi thông tin tố Omega gần kề, Mộc Bạch Trình khẽ cười. Dao Dao đáng yêu thật. Nếu muốn thế, sao lại phá phong ấn của cô?
"Dao Dao, ta nhắc nàng chút." Giọng Mộc Bạch Trình không còn dịu dàng đơn thuần, trầm khàn gợi cảm, hơi nóng phả bên tai Tần Tịch Dao: "Đây là thế giới ABO."
Tần Tịch Dao nghiêng mặt, túm cổ tay Mộc Bạch Trình đè lên đầu cô, mắt trêu đùa: "Liễu Tô Hồng chẳng phải cũng là Omega?"
"Thế à?" Mộc Bạch Trình lật cổ tay, đảo vị trí tức thì, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851486/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.