Bạch Khởi không muốn dây dưa với Kỳ Hách Diễn thêm nữa, cậu cúi đầu bước nhanh về phía trước: "Nhanh lên đi, kẻo người ta sắp đóng cửa rồi." Omega bước rất nhanh, Kỳ Hách Diễn đành bất đắc dĩ đuổi theo. Bây giờ Bạch Khởi như thể đang từ chối mọi giao tiếp. Trên con phố đó vẫn còn một vài cửa tiệm mở, nhưng đều là những tiệm nhỏ. Bạch Khởi ít khi mua quần áo, cũng chẳng biết tiệm nào tốt, chỉ có thể chọn đại một cửa hàng theo cảm tính mà vào. Dù có hiểu biết về khu ổ chuột thế nào đi nữa, trong chuyện này cậu vẫn là người ngoài cuộc. Bạch Khởi hít sâu một hơi, do dự một chút rồi hỏi: "Ở đây bán quần áo giá bao nhiêu vậy ạ?" Chủ tiệm là một bà lão, bà ho khẽ hai tiếng, cố sức nhìn rõ hai người trước mặt, giọng khàn đặc: "Đồ mùa đông hay mùa thu?" "Mùa đông ạ." "Hai mươi lăm tinh tệ một cái." Bà lão nhìn từ trên xuống dưới hai người, rồi quay vào trong lấy ra mấy bộ quần áo: "Thằng nhóc cao quá, ở đây không có mấy cái vừa đâu, đồ đều do bà tự may, thử trước đi." Bà trực tiếp nhét đồ vào tay Bạch Khởi: "Thử cái này đi." "À, dạ vâng." Omega không thể từ chối người già, cậu cười khan hai tiếng, lặng lẽ mặc thử quần áo. Trên người cậu hơi bẩn, không tiện cởi áo khoác, nhưng vì mặc đồ mỏng nên cũng không vướng víu lắm. Bạch Khởi có khung xương nhỏ, bà chủ tuy đã lớn tuổi nhưng mắt nhìn vẫn tinh. Bộ quần áo bà may mặc vào vừa ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-ga-vao-nha-quyen-quy/2916846/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.